Lâm Giáo Du trực giác  điều gì đó  . Cái gã Tông Trì , nếu      bản lĩnh, thì chẳng ai sánh bằng cái vẻ " lạ chớ  gần" của  ; nhưng     bản lĩnh, thì chuyện gia đình  rối như gà mắc tóc.
Người   tình địch gặp  là mắt đỏ hoe. Mấy hôm  Tông Trì còn hận  thể tìm  khuyết điểm của   để tiêu diệt họ,  mà đột nhiên  im bặt. Lâm Giáo Du giàu kinh nghiệm đoán rằng vấn đề  ở Hạ Đông Li. Nếu cô  thực sự  , "vui  mới chán  cũ", che chở cho đối phương và  vài lời bôi nhọ  cũ, Lâm Giáo Du nghĩ đến thôi  thấy rợn tóc gáy. Đại thiếu gia Tông Trì là  sĩ diện như thế, nếu    g.i.ế.c c.h.ế.t tên họ Trâu , thì chỉ  một khả năng: Tự hủy hoại bản .
Theo nguyên tắc chỉ  thể chọn một giữa đạo đức công cộng và tình  em, Lâm Giáo Du  bất chấp mở hồ sơ điều tra đó . Anh  vội vàng xem lướt qua,  nhét tập tài liệu  túi,  tìm Tông Trì.
Mấy ngày  gặp, thư ký Hoàng  trở   việc  kỳ nghỉ.
Lâm Giáo Du gặp cô  trong căn penthouse của Tông Trì, câu đầu tiên   hỏi là: "Sếp  còn sống  đấy?"
Thư ký Hoàng lườm Lâm Giáo Du bằng ánh mắt khó che giấu sự coi thường, như thể  một sinh vật carbon bình thường,  rằng Tông   , cô còn  khách khác, mời  tự nhiên.
Tông Trì đang ký duyệt tài liệu, trạng thái  đến nỗi tệ, chỉ  mang nét cô tịch của một  góa vợ. Đương nhiên, nếu  trực tiếp    c.h.ế.t vợ,   sẽ liều mạng với .
Phi Bạch. Khi Lâm Giáo Du bước , Tông Trì đang ký duyệt vài tài liệu tài chính. Lúc  chấm mực để ký tên, trong đầu bỗng dưng hiện lên lời Hạ Đông Li từng khen chữ ký của Tông Kính Chu thỉnh thoảng  thể tạo  nét Phi Bạch (vệt trắng bay).
Anh   cô  , thần kinh quá,   chuyện gì   cứ  chằm chằm  chữ ký của phụ  bạn học  gì, chữ của một ông già thì  đẽ  đến . Xì.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tông Trì vẫn nhớ rõ năm đó  về nước  dịp Giáng Sinh, đón Hạ Đông Li từ trường học của cô. Anh  thuê một căn biệt thự nhỏ bên cạnh học viện y của Hạ Đông Li, để tiện cho cô  chỗ ở  cuối tuần hoặc kỳ nghỉ mà  cần về nhà  đẻ, chủ yếu là để Tông Trì tiện đến thăm cô.
Bạn cùng phòng tặng Hạ Đông Li một lọ sơn móng tay. Khi học giải phẫu, đương nhiên họ  thể sơn lên tay. Lúc rảnh rỗi  chuyện với , cô cuộn  , sơn lên năm ngón chân ,  chợt hứng chí cho Tông Trì xem.
Chiếc quần ngủ nam cô mặc  dài, Tông Trì    thấy. Thế là Hạ Đông Li liền kéo ống quần lên, trần trụi mắt cá chân  vẻ nghiêm túc cho  xem, chờ đợi lời nhận xét của .
Tông Trì hiếm khi thấy Hạ Đông Li buông sách,  vẻ điệu đà như thế. Anh cố gắng viện cớ trả lời email của bạn học, cuối cùng mặc kệ cô  bên cạnh  cho đến khi cô chán nản bỏ . Tông Trì còn  quên châm chọc cô từ phía : "Không ,  c.h.ế.t  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-64.html.]
Hạ Đông Li  đợi sơn móng khô  ,  định đổ nước tẩy sơn để lau . Tông Trì nhanh chóng cứu vãn "công trình", và tuyên bố: "Rất ,      đến thế, ngay cả ngón chân cũng , ngón nào cũng  hết."
Hạ Đông Li mắng  giả tạo c.h.ế.t  , cứ như robot .
Tông Trì mắng cô  bậy: "Robot chỗ nào? Khen em mà còn  vui . Em cũng như robot khen   chứ."
Lúc  giúp cô sơn ngón chân còn , Hạ Đông Li  dám động đậy. Tông Trì  cô  vẻ dễ thương như con gà con . Hạ Đông Li  cô  nhịn mấy  . Cô  hiểu tại   cứ  cô cố tình dễ thương. "Anh thấy em  dễ thương thì cứ   dễ thương, em cũng  bao giờ tự nhận  dễ thương cả."
Tông Trì  bận tâm,  rằng một  tự thấy  dễ thương thì chắc chắn là một kẻ  xí.
Hạ Đông Li    chuyện với , định rụt chân , nhưng Tông Trì  cho,  ghì chặt mắt cá chân cô, giọng điệu trêu chọc nhưng cũng mang vẻ chân thật: "Cái dáng vẻ  chạy thoát  của em càng dễ thương hơn."
Hạ Đông Li mắng  biến thái.
Lúc  Tông Trì mới  với cô, cái dáng vẻ cô  đắn   mặt    khiến  nhớ đến chuyện lá thư xin phép phụ   du học  cuối cùng hồi lớp 9. Anh chỉ thiếu đúng một giây, một giây là  chuẩn   với cô: "Ừm, sáng mai  đưa cho em."
Kết quả là cô chỉ kiên nhẫn với   thế,  đầu bỏ . Anh mới  giả mạo chữ ký của Lão Tông để đối phó với cô. Tông Trì hỏi cô, hồi đó  cô  vạch trần ngay lập tức .
Hạ Đông Li   gì đó,  .
Trên ghế sofa,  dỗ dành cô  lên . Hạ Đông Li  e dè, chốc thì chê đèn sáng, chốc thì ngại đây là phòng khách  nhà, cuối cùng thì  hổ đến mức gục đầu  vai . Tông Trì một tay giữ lấy khuôn mặt đang mơ màng vì d.ụ.c vọng của cô, tay  kéo tay cô đặt  nơi giao hợp.
Trong cơn hoan lạc,   với cô: "Hạ Đông Li, em đáng yêu nhất khi  những việc em  giỏi."
Anh  ôm cô về phòng, mở quà, món quà đêm Giáng Sinh.
Hồi đó Hạ Đông Li trách Tông Trì tặng quà quá thường xuyên, cô  còn chỗ để cất nữa. Mỗi  tặng quà còn   một danh nghĩa, Tông Trì trách cô là  vô vị. Còn quà đáp lễ của cô, Tông Trì sẵn lòng gọi đó là huân chương.