Trong tích tắc, Tông Trì như  khai sáng, như soi gương,  thấy Hạ Đông Li trong gương. Anh khinh miệt con  chỉ lo cho bản  : Chuyện của riêng cô  ,  tự   mà lo .
Anh im lặng một chút,  tiếp tục  bằng giọng cay nghiệt: "Dù   cũng sắp chuyển  . Đến trường cấp hai trực thuộc  chẳng qua là để tránh né, ai mà rảnh quản mấy chuyện lôi thôi của các ."
Hạ Đông Li   xuống vài bậc thang,  đầu , ngước  , vẻ mặt  rõ ràng  ẩn chứa sự ngưỡng mộ ngây thơ của tuổi thiếu niên. Cuối cùng cô chỉ "ừ" một tiếng, nắm chặt quai cặp sách  bước xuống lầu.
Từ  đó cho đến khi  nghiệp, họ   với  một lời nào nữa.
Tông Trì chợt nhớ   lập tức thoát khỏi hồi ức. Việc châm chọc cô bạn học cũ  mang  khoái cảm như một mũi kim châm, dù  đáng kể nhưng cũng đỡ hơn . Nhìn khuôn mặt cô,   đối diện , dường như  cơn giận của  đều tan biến.
Vì ,  cố gắng hàn gắn. Anh  giỏi những việc ; một  chuyện  vui hoặc  mâu thuẫn, qua  thì cứ cho qua. Việc  mở lời  chuyện với cô  là sự nhượng bộ lớn nhất . Lúc ,  thấy Hạ Đông Li   chặn họng, im lặng   gì.
Tông Trì đang dựa lưng  ghế một cách tùy ý, bỗng thẳng lưng lên, đột ngột đổi chủ đề: "Cô ăn gì ? Đã trễ thế  ."
Hạ Đông Li vẫn  đáp .
Tông Trì    vấn đề cũ, vẻ mặt như  cô giải đáp một vụ án: "Lúc đó, rốt cuộc cô  thế nào mà phát hiện   giả mạo chữ ký của Lão Tông?"
Hạ Đông Li trông gầy hơn so với lúc họ chia tay. Chiếc đồng hồ đeo tay trái  nới lỏng hơn, cô nhẹ nhàng xoay nó một vòng,  xem giờ  nhanh chóng ngước mắt  , giọng nhắc nhở: "    mà."
" quên ."
Hạ Đông Li thoáng xuất thần,  mỉa mai một cách nhẹ nhàng: "Vì với tính cách của ,  sẽ  bao giờ chịu  cái thứ   bố  ký tên  yên trong cặp sách của  nguyên một ngày."
Tông Trì cứ như thể   thật sự  mất trí nhớ , nhưng rõ ràng gu hài hước của   chẳng hề tiến bộ,   hết câu   khẩy một cách lạnh lùng. Hạ Đông Li  ngại mỉa mai   thêm một  nữa: "Ngoài  còn một điểm nữa, gu thẩm mỹ của bố  rõ ràng  hơn  một chút. Mực ông  ký  nào cũng nhạt hơn của   nhiều, hơn nữa nét bút còn tạo  phi bạch."
"Cô   chứ? Đang  học  là  đặc công đấy? Nghiên cứu chữ  của ông già, ông    Vương Hy Chi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-39.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Ừ, nếu đúng thế,   chẳng dễ dàng trả  'chân tích' của  cho  ."
"Ý gì?"
Hạ Đông Li  đối diện Tông Trì,  đến đây thì  dậy: "Quá muộn ,  nên về."
Tông Trì im lặng một giây,  mới bắt kịp suy nghĩ của cô. Anh  xuống vội nên  mang điện thoại, liền đưa tay  hiệu cho  phục vụ liên hệ với Trần Hướng Dương ở tầng : " sẽ cho xe đưa cô về."
"Không cần,  bắt taxi tiện hơn." Hạ Đông Li nhận  chiếc áo khoác từ tay  phục vụ, cô dùng đầu ngón tay kéo ống tay áo hoodie để xỏ  ống tay áo khoác. Cô  Tông Trì nhớ  điều gì đó và chuyển lời: "Lâm giáo úy bảo  hỏi thăm cô,   trách cô  giữ đạo nghĩa mà xóa kết bạn với   ."
Hạ Đông Li "ừ" một tiếng. Hồi còn  học, cô  hề  xích mích gì với Lâm giáo úy, nếu  chỉ là     trượng nghĩa bênh vực cô. "Cũng nhờ  gửi lời hỏi thăm  .  là  của ,  với   rằng   gặp ,  sẽ chủ động thêm bạn bè ."
Người đang  chuyện mặc chiếc áo khoác . Bộ dạng   hôm nay của cô  tùy tiện, mái tóc buộc đuôi ngựa thấp  mắc kẹt bên trong áo khoác, cô đưa tay kéo nó .
Tông Trì  , ký ức trong đầu  hề c.h.ế.t , thậm chí còn hèn hạ hiện lên vô  động tác, bóng lưng tương tự của cô trong quá khứ. Hồi  về nước thăm cô, nếu cô bận, hoặc lịch học của hai   khớp , Hạ Đông Li lúc nào cũng vội vã đến  vội vã . Khi    trách móc cô, chuyện "phủi tay  khi xong việc" vốn dĩ là chuyện đàn ông  , em đừng  mà thành thạo hơn cả  chứ. Hạ Đông Li, tóc em còn yêu  hơn em.
Hạ Đông Li mặc xong quần áo, ngước  Tông Trì đang . Cô định mở lời  vài câu từ biệt, nhưng Tông Trì  ngước  cô bằng ánh mắt lãnh đạm, một  nữa thông báo: "Đợi một lát, xe của Trần Hướng Dương sắp đến ."
" tự   thể..."
" đưa cô về." Tông Trì vẫn  đó,  hề vội vã. Thời đại học,   từng chơi bài bạc với Lâm giáo úy và đám bạn. Anh  cứ tăng tiền cược từng chút một,  đặt nặng thắng thua, mà niềm vui của   là  đối thủ rối trí. "Dù   cũng  rời khỏi bàn bài . Nếu cô  vui vì xe của Trần Hướng Dương  đặc biệt đưa cô  một chuyến, thì cứ để  đưa. Chẳng lẽ chút nhân tình  cô cũng  dứt khoát phủi sạch với  ,  cần thiết , hả?"
Hạ Đông Li  tại chỗ, nhất thời   nên lời.
Không lâu , tài xế của Trần Hướng Dương  đến. Tông Trì hỏi xin chìa khóa xe của tài xế, đích    sẽ lái. Người tài xế cúi xuống  nhỏ điều gì đó  tai  , Tông Trì cũng vô tư gật đầu,  đó  dậy gọi Hạ Đông Li  ngoài.
Hai   về phía cửa sảnh khách sạn. Trong ánh đèn sáng trưng và mùi hương sang trọng,  phục vụ  nãy liên lạc với Trần Hướng Dương đang cầm một túi giấy da bò nặng trịch, gọi "Tông " và giải thích rằng: Đây là bạn của ngài nhờ chúng  chuyển cho cô Hạ.