Kế sách cuối cùng của Từ Mậu Sâm chính là điểm yếu của  : ông   bà  thể bỏ rơi con gái , nên  khéo léo dùng con gái bà để chiếm  bà.
Vì con gái, Dụ Hiểu Hàn  từng  với Từ Mậu Sâm những lời nũng nịu ngọt ngào nhất: “Ừm,   là phúc khí của em.”
Nào ngờ, con gái bà còn  phúc hơn bà nhiều.
“ còn  đến lúc ‘mơ mộng hão huyền’ , bữa cơm   thể dẫn  theo ?”
Dụ Hiểu Hàn nhíu mày, trách ông : “Anh  thì  thể thống gì? Đã  là con trai và con dâu nhà cả mà.”
“ nhà họ Tông mời khách.” Từ Mậu Sâm  thẳng.
Dụ Hiểu Hàn liếc xéo   chung gối, bà quá hiểu ông  đang  ý đồ gì. Dụ Hiểu Hàn im lặng  Từ Mậu Sâm.
Từ Mậu Sâm bước tới, một tay vuốt ve má bà: “Hiểu Hàn, đôi khi  thắng nổi  mệnh, bà   đúng ? Năm đó thằng nhóc đó xông đến nhà  loạn như thế, Tây Tây rốt cuộc vẫn hướng về nó, còn bà, cả đời vì đứa con gái của lão Hạ .   bao năm nay bà vẫn khó chịu điều gì, đến cuối cùng, lão Hạ bà chỉ   một nửa, và  cũng chỉ cho bà một nửa, nhưng một nửa với một nửa, gộp  là thành một chỉnh thể đấy.”
Dụ Hiểu Hàn  ở cửa mang giày  khi  ngoài, bà  hoài niệm  tỉnh táo  với Từ Mậu Sâm  lầu: “Trong mắt đàn ông các  chỉ  nhà họ Hạ, họ Từ, họ Tông. Hừ,      gì,  nghĩ con gái    giúp đỡ, thì  báo đáp  cha dượng  của nó. Anh yên tâm, sẽ  ngày đó,  hiểu rõ hơn , Tây Tây  thể sánh  với hai đứa con ruột của . Và việc nó tìm nhà họ Tổ  họ Tông,   là nó  phúc khí gì,  dựa  ai,  cái bàn đạp để với tới  đàn ông  năng lực nào đó, mà là vì bản  nó   năng lực. Lão Từ, lúc nãy trong lòng  còn  khó chịu, nhưng   thế ,   thấy thoải mái hơn nhiều. Vì  ư, vì Tây Tây chỉ cần tìm   bạn trai hoặc  chồng như ,   mới   chịu đựng uất ức gì ở nhà họ Từ nữa. Anh  tự nhận  là cha dượng ,  thì từ hôm nay   hiểu rõ:   thể  chủ cho Tây Tây nữa, càng  thể  chủ cho con rể tương lai. Hắn   tính khí thối nát thế nào,   đều ,  mời ai,  mời ai,  đến lượt  quyết định.”
Lời  dứt, điện thoại của Dụ Hiểu Hàn reo lên, bà im lặng nhấc máy, một lúc lâu   gì,  cúp máy. Không lâu , chuông cửa vang lên. Dì Lục  mở cửa. Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, trời xám xịt. Người đến thăm cầm  tay một bó hoa thược d.ư.ợ.c san hô hoàng hôn, và xách theo một chiếc túi.
Anh  tự giới thiệu tên,  với dì giúp việc rằng    gọi điện cho bà Dụ .
Tết năm đó Dì Lục nghỉ phép, nên  từng gặp Tông Trì. Nghe thấy    chuyện ở cửa, Dụ Hiểu Hàn  tới bảo Dì Lục: “Kêu    .”
Lúc  Từ Mậu Sâm  lầu mới chợt nhận  cuộc gọi lúc nãy của Hiểu Hàn là từ ai. Người đến bước  trong, nghiêm túc chào Dụ Hiểu Hàn,  rằng  cũng chỉ  xuống máy bay  thấy tin nhắn của Tây Tây. “Cô  chẳng cho  cơ hội chuẩn  gì cả, gọi  thì   nhấc máy.  thật sự  còn cách nào khác ngoài gọi cho dì, cô  dặn  dặn  là nhất định  đến đón dì cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-217.html.]
Dụ Hiểu Hàn ngước   đàn ông dính đầy bụi đường, tay ôm hoa: “Con bé  mổ, gấp như thế chắc là t.a.i n.ạ.n giao thông . Đã  phòng mổ là như  chiến trường, thời gian  mà lo cho  mấy chuyện , bữa ăn   thành cũng  thể ảnh hưởng đến nó .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Vâng. Dì  đúng.” Người ôm hoa  nghiêm trang, vẻ mặt lắng .
Khiến Dì Lục  bên cạnh cảm thấy khó hiểu, vội  Hiểu Hàn. Lúc  bà mới  hiệu cho dì Lục nhận lấy đồ trong tay vị khách,  thản nhiên giới thiệu: “Bạn trai của Tây Tây...”
Mặt Dì Lục lập tức  đổi sắc thái, vị khách  tự giới thiệu tên tuổi một  nữa. Dì Lục liên tục gật đầu: “Thì   là Tiểu Trì .”
Tông Trì đáp: “Tây Tây thường xuyên nhắc đến dì. Nói dì  chăm sóc  Tây Tây nhiều năm, hồi  chúng cháu ít về, nhưng cháu  lẽ  ăn đồ dì  từ lâu . Hồi học cấp ba,  dã ngoại nghiên cứu, Tây Tây  chia sẻ cho cháu món sandwich dì .”
Dì Lục ngay lập tức lộ vẻ mặt hóng chuyện: “Thật hả, Tây Tây  bao giờ kể.”
“Cô  là thế mà, chuyện gì đến miệng cô  là hết. Thiên bẩm  là  thích hành động.”
Dì Lục   thì  hài lòng,  định  cắm hoa giúp Hiểu Hàn thì Tông Trì nhắc: “Trong túi là một chiếc bình hoa gốm sứ men lam,   để cắm thược dược.”
Dụ Hiểu Hàn   lập tức hỏi dồn: “Gốm sứ men lam kiểu gì , đồ cổ thì   cần  nhé. Làm vỡ của  thì   đền nổi, đến lúc đó còn  các cơ quan chức năng đến điều tra thì oan ức lắm!”
Tông Trì , trêu chọc bà: “Dì   quan cũng chẳng phê duyệt đất đai,  cứ sợ    đến điều tra !”
Dụ Hiểu Hàn     thẳng,  chút mất mặt, liền đáp trả: “ thế,  là một phụ nữ nội trợ ở nhà yên , nhỡ   nhà họ Tông các  liên lụy, thì mất mặt lắm.”
Tông Trì cam đoan: “Dì yên tâm, dù là đồ cổ quý hiếm đến , cháu  tặng cho dì, thì sẽ  ai đến điều tra dì .”
Từ Mậu Sâm đợi Tông Trì  xong mới tìm cơ hội chen : “Đứng  chuyện  gì, mau  xuống, nào, Tông Trì.”