Nghe cô vội vàng biện bác như , Tông Trì càng phóng túng hơn. Anh nhảy dựng lên vớt con thỏ của ,    vẻ thần kinh, than vãn ngay  mặt chính chủ  đ.á.n.h răng xong trở về: “Thôi  , cô   thế  quả thực  hợp ở  giường , cô  sẽ nổi giận, cô   nhỏ nhen, đến cả con thỏ cũng ghen. Thế  nhé, cô cứ ở  văn phòng của , lúc cô   thèm để ý đến  thì  sẽ tìm cô, nha!”
Giây tiếp theo, Hạ Đông Li thực sự lao tới, cô thật sự  khâu cái miệng   .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tông Trì ném con thỏ   đón lấy cô. Anh ôm cô   phòng, đảm bảo với cô: “Anh sẽ về, nhất định sẽ về. Em ở đây,   thể    chứ?”
Đùa giỡn đến cuối cùng, Hạ Đông Li  lẽ vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên tâm trạng  bất . Cô  sấp  vai Tông Trì, coi như đáp  chuyện  mời khách: “Nếu   chắc chắn về nước,  sẽ  thông báo cho   bên đó . Lỡ như   thất hứa hoặc  về , Tông Trì, uy tín của  bên   sẽ rơi về  0 đấy.”
Tông Trì mỉm ,  thở phảng phất mùi quýt, “Vậy hấp tấp thông báo  cho bà , chẳng  càng bất lịch sự hơn , hửm?”
Hạ Đông Li hiếm khi bướng bỉnh: “Mặc kệ. Anh cứ về   .”
“Tiệc đón gió mà  tổ chức ngay lúc    đặt chân tới, thì còn gọi gì là tiệc đón gió.”
“Yên tâm,   tặng cho họ món quà hợp ý hơn cả tiệc đón gió , họ  thể bắt bẻ   .”
Tông Trì  hiểu   thấy câu "yên tâm"  đáng tin hơn cả sự đảm bảo.
Ngày mùng 2 tháng Giêng, Hạ Đông Li dự định nghỉ ngơi. Tông Trì  ở  máy bay trở về. Cô nhận  điện thoại của A Sanh thông báo  đến nơi,  rằng Tây Tây và họ quá chu đáo, lẵng hoa chào mừng về nhà đó thật ấm lòng.
Hạ Đông Li bảo  chị nghỉ ngơi một lát, tối họ sẽ gặp , tiện thể tổ chức tiệc đón gió.
Ngay  đó, cô  gọi điện thoại cho Dụ Hiểu Hàn. Cô ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng  rõ ràng. Thứ nhất là A Sanh và họ  đến, thứ hai là... Tông Trì  mời họ ăn cơm,  mời cả Dụ Hiểu Hàn cùng .
Dụ Hiểu Hàn lạnh nhạt 'Ồ' một tiếng: “Là mời  chị em của em, tiện thể mời  một bữa luôn ?”
“Mẹ.”
“Hừ, dù  thì   chẳng còn là  nhà họ Hạ nữa . Anh chị con, cùng với con và bạn trai con ứng phó là ,    .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-216.html.]
“Mẹ, việc     nhà họ Hạ   con  quan tâm, nhưng  mãi mãi là  của con, điều    đổi . Hôm đó từng lời con  với  đều là thật lòng,    chỉ    nhún nhường với , mà còn  con. Con  thật với , bữa ăn     lên kế hoạch từ lâu, nhưng con sợ   bận rộn  chốt  lịch, nên cứ chần chừ mãi  dám báo cho . Mẹ ơi,   cho con thông tin chính xác , con mới đủ can đảm để  với  đó, .”
Dụ Hiểu Hàn im lặng  lâu ở đầu dây bên , cuối cùng buông  một câu sắc như d.a.o găm: “Con đừng  mơ    lời nào dễ  với nó, cứ chờ xem!”
Hạ Đông Li  dễ dàng vạch trần : “Mẹ sẽ   thế . Mẹ dạy con chỉ đóng cửa bảo  thôi,  sẽ  để  Đông Thăng và   thấy trò  .”
Dụ Hiểu Hàn  đầu  về phía Tây Tây (ám chỉ Đông Li) mà ‘phì’ một tiếng: “Đó là dạy con, còn  thì là cái thá gì! Hắn chỉ  lừa gạt, dối trá để ‘móc’ con gái  thôi!”
Hôm đó,  chuyện hai bên  mới  dàn xếp  thỏa, thì bên Hạ Đông Li  xảy  chuyện. Bệnh viện gọi khẩn cấp, Đông Li  tức tốc  về để mổ gấp. Lúc  Tông Trì  mới hạ cánh,  những  thấy bạn gái  đón mà còn  cô cho leo cây một cách chính đáng nhất:
Tiểu Trì, bệnh viện  việc khẩn cấp, em  về mổ gấp. Chuyện của  em, em   gần xong ,  giúp em qua đó đón    cùng  đến nhà hàng gặp  Đông Thăng và   nhé.
Em sẽ cố gắng xong việc là qua ngay.
Xin , [ôm] [tim].
--- Chương 58 ---
Thi sĩ miền biên ải
Sau khi Hạ Đông Li gọi điện cho Dụ Hiểu Hàn, cô   sẽ đến đón bà  cùng.
Trong  thời gian đó, Dụ Hiểu Hàn  ngoài gội sấy tóc,  trở về chăm chút bản , chọn  chọn  mấy bộ đồ mà chẳng bộ nào  ý. Bà  thèm hỏi ý kiến Từ Mậu Sâm,  mấy ngày nay  đau lưng nên lên lầu  bên cạnh  bà chăm chú. Ông  mỉa mai: “Trông  vẻ coi trọng bữa ăn  lắm nhỉ.”
Dụ Hiểu Hàn  rảnh để ý đến lời  chua chát của ông : “Coi trọng cái gì chứ, con trai của bên nhà cả, đến đây an cư lập nghiệp, mời   mà   mặt thì cũng kỳ.”
Từ Mậu Sâm chống tay  góc tủ năm ngăn: “Trong lòng bà hiểu rõ mà, chẳng liên quan gì đến nhà cả họ Hạ .”
“Mơ mộng hão huyền .”
Từ Mậu Sâm  hì hì tiến . Bao nhiêu năm trôi qua, ông  vẫn mê cái tính cách  của bà: mạnh mẽ và đầy sức sống. Lần đầu tiên gặp bà, bà mang bầu lớn đến tìm ông Hạ lấy chìa khóa, sắp    mà vẫn  như đứa trẻ trong vòng tay ông Hạ. Bị  khác  thấy, bà gạt nước mắt, lấy chìa khóa   lưng bỏ . Sau khi ông Hạ mất, nhà ngoại mấy   bà tái giá, còn bảo đứa bé  cần, cứ vứt  cho nhà họ Hạ. Dụ Hiểu Hàn  nỡ rời xa con gái. Khi Từ Mậu Sâm hạ  cầu xin, bà từng : ‘Ở bên  sẽ chẳng sung sướng gì , bây giờ   vẻ khúm núm bao nhiêu,   vứt bỏ  sẽ vô tình bấy nhiêu.   mà, đàn ông đều như  cả.’