“Làm gì? Em  thể  gì? Lau bảng  lau kính, lau nhà, thôi bỏ . Đồ mọt sách thì nghĩ   cái chi phiếu quái quỷ gì.  chỉ là   đôi găng tay của em rơi  tay thằng con trai khác.”
Hạ Đông Li  lưng  trong, buông một câu: “Không cần thì thôi.”
Khi tay   nữa chạm tới, Hạ Đông Li  vui gạt . Cứ thế qua , Tông Trì như thể nhận  điều thú vị hoặc ám chỉ gì đó, chống tay sang phía cô,    đặt sức nặng lên  cô: “ , em  thật sự đồng ý  ?”
Hạ Đông Li  lên tiếng.
Anh c.ắ.n một cái lên má cô. Hạ Đông Li ghét bỏ dụi má, tỏ ý  quá hạn: “Ai bảo   dùng trong thời hạn  hiệu lực.”
“Em  ghi thời hạn !”
“  là trong lớp học. Bây giờ  lớp học nào ?”
“Em cố tình bắt bẻ ,  dẫn em đến lớp học thì .”
Hạ Đông Li bảo  đừng  phiền cô. Tông Trì  ,  dùng đủ cách mè nheo, cuối cùng hạ giá tấm chi phiếu   thực hiện đó xuống còn một  cơ hội.
Anh xoay mặt cô , môi đối môi, coi như đóng dấu, khế ước  hiệu lực.
Ngay lúc Hạ Đông Li đang lâng lâng nghĩ rằng  sẽ đưa  những yêu cầu   đắn, Tông Trì chậm rãi dùng 'dương mưu' (kế sách công khai): “Vậy thì, khi em và   đón gia đình  họ em,   cùng,  !”
Hạ Đông Li há miệng hít một ngụm khí lạnh. Hóa   đợi ở đây. Cô  trách    tiền đồ, thông minh hóa   hại . Tự  lãng phí một cơ hội, trách ai  chứ!
Thế là cô ấp úng  để lúc đó  tính. Tông Trì giữ chặt lấy cô, yêu cầu cô   tinh thần hợp đồng.
Hạ Đông Li học theo sự lật lọng của : “Khuyên  đừng lập khế ước miệng với  phụ nữ đang thiếu ngủ và sắp đến kỳ kinh nguyệt nhé. Cơn đau nửa đầu mà đến, tính mạng còn quan trọng hơn bất kỳ lời ước hẹn nào.”
Lần  Tông Trì hiểu . Anh lập tức bận rộn, lật cô ,  trêu chọc: “Thế nên em vô cớ nhắc đến tấm thiệp đó, là vì nghĩ   đưa  ý đồ khác ?”
“Nghĩ  quá.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Nghĩ đương nhiên là ,  nghĩ thì sẽ  .”
Hạ Đông Li khịt mũi,     cô ồn ào đến mức cơn đau nửa đầu kinh nguyệt đến sớm .
Tông Trì   thì nhanh lên : “ cứ nghĩ em trực    sẽ  mệt. Em còn sức mà léo nhéo với  lâu như , chi bằng để dành sức cho lúc cần dùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-211.html.]
“…”
“À,   dùng, là gọi.”
“Tông Trì,  sẽ  dẫn   tham dự tiệc đón gió của gia đình  .”
Anh chen  giữa, sự khoái cảm gần như xóa sạch  mệt mỏi và trống rỗng. Anh "ưm" một tiếng: “Nói . Người khẩu thị tâm phi, sẽ  bắt , đến khi .”
--- Chương 57. 3 shots ---
Hạ Tân Triều trải qua ngày Tết Dương lịch  đường cao tốc tắc nghẽn. Cậu bé  ở ghế ,  dây an  trói chặt, chỗ  và chỗ để chân chất đầy đồ đạc. Cậu nhích cái  đang lún sâu xuống lên , thò cái đầu lông lá . Mẹ  bé  ghế phụ nhắc nhở: “Hạ Tân Triều, con   yên cứ như  kim châm  ghế . Cẩn thận cái thùng bên cạnh rơi xuống trúng con đấy.”
Hạ Tân Triều coi đó là gió thoảng bên tai. Há miệng hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới?”
Người lái xe, bố  bé, thấy cần nhắc nhở: “Mười ba phút  con  hỏi xong.”
Hạ Tân Triều tìm giấy lau mũi,  đó ném  chiếc túi nôn chuẩn  sẵn: “Giờ con   hỏi đây.”
Mẹ  bé bảo   yên: “Cứ hỏi mãi sẽ  phiền bố đấy.”
Hạ Tân Triều vẫn  phục: “Thì   thể trả lời mà,  ơi, tạm thời còn   phiền đến  .”
Trần Viện mỉm ,  đầu  con trai một cái,   sang chồng: “Đừng , quả thực  chút giống A Li.”
Hạ Đông Sinh  khẩy một tiếng, trách vợ quá thực dụng: “Người còn  gặp mà  bắt đầu theo . Em  thể vì A Li giúp con trai  mà cho con theo họ   luôn chứ!”
Trần Viện tiếp tục thực dụng đến cùng. “À, chỉ cần con trai em vẫn nhận em, chỉ cần Tây Tây vẫn chịu cho con bé qua  với em, em đồng ý chứ ! Theo cô nó, chuyện học hành, công việc, thậm chí là đường quan lộ đều rộng mở, em còn trông mong gì cái xe đạp cũ kỹ  nữa! Anh  xem!”
Hạ Đông Sinh chẳng  gì  thể chiều vợ, gật đầu: “Ý nghĩ của em  nguy hiểm đấy. Bây giờ cứ thấy  lợi là  ,   nếu Tây Tây thích con trai em,  nhận nuôi nó, chắc em cũng đồng ý cho con đổi sang họ Tông luôn.”
Trần Viện đưa sự thực dụng tiến lên một bước: “À, chỉ cần con trai  vẫn nhận em, chỉ cần Tây Tây vẫn chịu qua  với nó, em sẵn lòng chứ ! Theo cô nó, việc học hành, công việc, thậm chí là con đường sự nghiệp đều rộng mở, em còn trông mong gì hơn nữa! Anh  xem!”
Hạ Đông Sinh  lộ rõ hai nếp nhăn đuôi mắt,  nắm vô lăng, liếc  vợ một cách nghiêm túc: “Em thực sự cam lòng ?”
Trần Viện khịt mũi một tiếng: “Đồ vô dụng. Anh chỉ nghĩ  tới cái nghèo hèn đó. Người    con trai  ? Đừng  là lớn thế   nhận về nuôi   thiết , dù Tây Tây  đồng ý, nhà đàn ông   cũng  chịu. Nghĩ gì thế  ?”
Hạ Đông Sinh “À” một tiếng, như thể hiếm hoi bắt  sai sót của vợ: “Chưa chắc, nhà đàn ông   thật sự  thể chịu đấy.”