Tông Trì tựa  cửa,     sàn cuối cùng cũng xé xong lớp giấy gói màu mè của chiếc hộp lớn . Bên trong là một hộp giấy kraft chắc chắn, mở ,  là một túi nén chân   trong suốt,   rõ  hình dạng cụ thể.
Cô  đầu   vẫn im lặng, Tông Trì  uống   hất cằm,  hiệu cho cô tiếp tục.
Đến khi cô dùng tay  xé rách lớp túi hút chân , đồ vật bên trong mới bành trướng rõ ràng  mặt Hạ Đông Li.
Đó là một con Gấu Dâu cao nửa , khi nó bung  ngay  mặt, Hạ Đông Li lập tức  đầu  .
Tông Trì chờ đợi khoảnh khắc ,   ha hả.
Hạ Đông Li trách , “Mua to thế  gì, em  là cái loại dán ở đuôi xe cơ mà.”
“Dán ở đuôi xe thì ngày nào cũng hít khói xe  , trời mưa dù  mặc áo mưa cũng đáng thương lắm. Chi bằng để nó  ở ghế phụ lái với em, lúc vui vẻ thì sờ nó, lúc  vui thì đ.ấ.m nó vài cú. Lúc   lái xe  em, em còn  thể ném nó  ,  gối ngủ suốt đường .”
Hạ Đông Li  lời  , nhất thời im lặng như  mất hồn.
Tông Trì bỗng nhiên nghiêm túc bước tới, bưng chén , đưa đến môi cô đút cô uống. Trà trong chén thơm thoang thoảng và  nguội  đủ để uống. Anh tiếp tục  bệt xuống đất cùng cô, “A Lí,  nghĩ  nghĩ , vẫn thấy ý tưởng  đây của em quá cô đơn và u buồn. Anh  nỡ để em dầm mưa, ngay cả món đồ chơi mà em thích cũng . Kết quả , coi như là sự thỏa hiệp của chúng ,  ?”
“ cũng  cần to thế  chứ.”
Tông Trì  , từ từ : “Ừ, to một chút thì , để nó chiếm chỗ ghế phụ lái  .”
Hạ Đông Li lúc nheo mắt , lúc  quả nhiên trợn tròn mắt. Người  thẩm vấn tỏ vẻ vô hại, nhẹ nhàng như mây, “Lúc    mặt, đừng ai hòng   ghế phụ lái của .”
Hạ Đông Li  dậy, trả  "con ch.ó lớn" của , “Anh  chỉ là quán quân doanh  mà còn là quán quân cung đấu, ‘Bản cung bất tử thì chúng mày mãi mãi là ’, đúng !”
Tông Trì   ngừng,  vô liêm sỉ thừa nhận, “ , chiếc xe  mua cho em, chính là  cho phép bất kỳ gã đàn ông hoang dã nào  !”
Trước khi ngủ, Hạ Đông Li quyết định mua cho   một chiếc áo khoác lông vũ để  quà Giáng sinh trao đổi.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tông Trì xích  gần xem, tuyên bố từ chối khéo, “Vừa đắt   .”
“Xấu chỗ nào chứ? Anh mặc  sẽ  hơn cả thần tượng  mặc,    cao bằng , dáng  cũng   bằng .”
Có  gần như  tin  tai , “Em   chuyện gì   với   hả, mà  bù đắp một cách trái lương tâm như thế?!”
Hạ Đông Li tự cho  là  khách quan, “Em  sự thật. Tỷ lệ đầu vai của     bằng ,   cũng   đội huấn luyện bơi lội ưu việt  kèm từ nhỏ như . Xin đừng nghi ngờ thẩm mỹ của một bác sĩ phẫu thuật chuyên nghiệp.” Nói xong, cô bảo Tông Trì đừng che màn hình của cô,  cô  tua  xem.
Tông Trì xòe tay hỏi: “Nghĩa là em đang khen , nhưng  chẳng liên quan gì đến  đúng ?”
“Anh  nghi ngờ gu thẩm mỹ của em, tại  em  hùa theo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-209.html.]
Tông Trì lúc   trở về như thời  học, cô mãi mãi tích tụ một nguồn năng lượng đối chọi với , thu hút  đến gần cô, khiêu khích cô, thậm chí khiến  bất chấp tất cả chỉ  chinh phục cô.
Thế là  đang chuẩn  đặt hàng  đặt điện thoại xuống, Tông Trì chạy về hỏi cô  mua .
Hạ Đông Li lắc đầu, bộ dạng chuyên tâm xem kịch.
“Sao   mua nữa?”
“Anh chê nó .”
“Thôi  ,   chê nữa. Mua .”
“Mua  thì  mặc,  mặc thì đừng lãng phí tiền của .”
Tông Trì  hỏi cô: “Sao tự nhiên  nghĩ tới việc mua áo khoác lông vũ cho  thế?”
Hạ Đông Li vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Sáng hôm đó   cùng ,  mặc ít quá,  lạnh.”
Lần  Tông Trì dứt khoát gật đầu: “Mua!   hai cái, để  đổi.”
Khi cả hai   xuống, điện thoại Tông Trì reo lên. Là Tông Kính Chu gọi đến, ông và vợ đang ở Zurich, bên đó đang là buổi chiều.
Đây là  đầu tiên hai cha con  chuyện  cuộc cãi vã. Chiều hôm đó Tông Trì  dặn dò thư ký của cha,  vẻ hỏi thăm vài câu, bên thư ký chắc chắn  thêm thắt  báo  cho Tông Kính Chu.
Giờ đây Tông Kính Chu gọi , ông cụ  vẻ  đây hết mực, hỏi Tông Trì: “Mày dò hỏi Hiệu trưởng đương nhiệm của Nhất Trung  gì? Tính về học  bốn điểm A hả?”
“Con   tám điểm A cũng chẳng cần  Hiệu trưởng là ai!”
“Thế mày hỏi  gì?”
“Con cần bố giúp đưa một đứa trẻ , trường cấp 1 trực thuộc.”
Hạ Đông Li  đến đây mới hiểu cuộc gọi   liên quan đến . Cô vội  dậy, vẻ mặt nghiêm trọng  Tông Trì đang  chuyện điện thoại.
Anh đưa tay , vuốt cằm cô,  như đùa giỡn  như trấn an.
Tông Kính Chu  thẳng  vấn đề, hỏi đó là con nhà ai.
Tông Trì: “Cháu của cô . Nếu bố , cũng  thể là cháu của bố.”
Tông Kính Chu hiếm khi  thấy thằng nhóc  chịu xuống nước,  vẻ  đây hết sức: “Bố  hiểu. Đừng  với bố là mày  gây  chuyện  con riêng đấy nhé.”
Câu tiếp theo của Tông Trì khiến   kinh ngạc: “Nếu năm đó bố   tay chia cắt,  lẽ giờ bố   lo lắng cháu nội bố học trường nào .”