Hạ Đông Li dùng cả đĩa và đũa đẩy  miệng , dồn hết  miệng , “Ngon ?”
Có  gật đầu lộn xộn, nuốt xuống xong lập tức nhắc cô, “Là  bảo Dì Đường kho đấy,  nhớ  em còn thích cho thêm đậu đũa .”
Hạ Đông Li khen trí nhớ của  , nhưng thiếu gia   phân biệt mùa màng, “Đậu đũa bây giờ  ngon,  là mùa hè cơ.”
Bữa tối vì  thêm bàn tròn, Dì Đường   thêm vài món ăn nữa. Trên bàn còn  một chiếc bánh kem theo mùa, nhưng   vị cam. Tông Trì    thử vài mẫu, đều  đúng vị, nên   mua đại.
Hạ Đông Li hiếm khi cảm thấy  , cô liên tục gắp thức ăn cho , bát  gần như  chất thành một ngọn đồi cao,  cô hỏi , “Mấy ngày nay  chỉ bận rộn mấy chuyện  thôi ?”
“Ừ.”
“Dự án mới khi nào bắt đầu  ?”
Tông Trì  , tinh nghịch hỏi ngược  cô, “Sợ   nuôi nổi em ?”
“Hơi sợ, và em mong  cũng yêu công việc như Spongebob .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Có   hiểu phép so sánh trẻ con của cô, nhưng hôm nay cô gọi  như thế  mặt  ngoài,  còn sẵn lòng ở bên  như ,  thực sự cảm thấy điều   chỉ là thỏa mãn, mà còn là xứng đáng.
 miệng vẫn  dễ dàng bỏ qua, “Ai mấy hôm  còn kêu ca là  khuyên nhủ cháu trai  học, giờ  khuyên  khác yêu công việc, trời tru đất diệt.”
Hạ Đông Li bưng bát uống canh,  hề phản bác mà mềm yếu hẳn xuống.  , cô  rõ hơn ai hết khi  bận rộn thì sẽ như thế nào. Rõ ràng   cố gắng tranh thủ từng giây từng phút để để  dấu vết trong cuộc sống của cô .
Vật chất   , nhưng vật thể rắn  thể truyền âm thanh,  thể giữ  tình cảm.
Ăn xong, lúc cắt bánh, Tông Trì hỏi cô  xem quà Giáng sinh ?
Hạ Đông Li lúc  mới nhớ  để mở. Cô hỏi  là gì?
“Mở  mà xem.”
Hạ Đông Li  theo, hai  cứ thế  bệt xuống sàn cạnh cầu thang. Cô mở hộp nhỏ , Tông Trì ở bên cạnh  : “Đoán chắc em sẽ mở hộp nhỏ  mà.”
Hạ Đông Li ngước mắt  .
“Người sắp xếp mỹ phẩm theo kích cỡ như em,  nơi đều tràn ngập cảm giác trật tự.”
Thế là Hạ Đông Li nổi m.á.u phản nghịch, “Vậy em  mở hộp lớn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-208.html.]
Tông Trì lập tức nắm lấy cổ tay cô. Khiêu khích cô là niềm vui của , nhưng cô thoát khỏi tầm kiểm soát của ,   hoảng hốt, “Ngoan, cứ  chính  .”
Hạ Đông Li giữ nguyên tư thế. Tông Trì nắm lấy hai tay cô, bảo cô cứ mở hộp nhỏ . Anh dịch   lưng cô, điều khiển cô từ từ mở hộp nhỏ đầu tiên. Khoảnh khắc chiếc hộp  mở , Hạ Đông Li vô cùng bất ngờ nhưng    hợp lý: đó là một chiếc chìa khóa xe.
Năm xưa   mua tặng cô, cô luôn  đồng ý. Hôm đó  đường  dự tiệc,  thuận theo lời cô, để cô tự mua,   hề đường đột mua tặng cô cái gì cả.
Hôm nay là một ngày lễ,  lấy hình thức quà tặng mua nó cho cô. “Dù ở gần đến mấy thì cũng  lúc cần dùng đến. Anh    tới em  khổ sở bắt taxi để  mổ ngoại viện nữa.”
Hạ Đông Li  thẳng, “Bắt taxi thực   tiện.”
Tông Trì nhặt chìa khóa xe lên, ném  cổ áo cô. Món đồ lạnh lẽo rơi xuống ngay ngực, khiến cô giật , “Tông Trì, đồ khốn nạn.”
Anh hậm hực  với cô: “Ừ. Không  mua cho em. Cùng với bức tranh, chuyển  tiền đó cho .”
Cô   đồng ý cũng    đồng ý,  nhất thời lo lắng, liền tỏ  hung hăng hơn, “Có lấy  ,  lấy thì trả  .” Vừa ,   đưa tay ,   lấy  chìa khóa của .
Hạ Đông Li tóm lấy cánh tay  đang thò tới, c.ắ.n mạnh một miếng  hõm tay . Sau đó cô  dậy, rút vạt áo sơ mi , chiếc chìa khóa xe lăn lóc rơi xuống.
Tông Trì bật  ngửa  sàn. Lúc  xuống lầu    với cô: A Lí, em mặc áo sơ mi xanh trông  c.h.ế.t tiệt!
Người  chọc tức lập tức định đá , nhưng  đàn ông nhanh nhẹn hơn một bước, bật dậy, kéo cả  cô xuống, bắt cô  lên  , “Ai bảo em mất hứng chứ? Anh  chuẩn  nghiêm túc mấy ngày liền. Thế em  xem,  tặng em thiết  phẫu thuật  là d.a.o mổ đây? Anh chỉ  em đỡ  khổ một chút thôi. Hôm đó  thấy em lái chiếc Reiz cũ kỹ của  em,   khó chịu. Anh cầu xin em đấy, coi như vì ,   em  đuổi theo cãi  với  cũng nhanh nhẹn hơn, nha.”
“Em chỉ  là  taxi cũng tiện,   ý chê bai quà của .”
Tông Trì ôm chặt eo cô, “Ừ, nhưng xe công cộng bẩn c.h.ế.t  , còn hôi nữa.”
“…”
“Hơn nữa,   em  gặp gia đình  họ em,  xe riêng cũng tiện hơn. Chị dâu em  bán hàng xa xỉ phẩm, nghĩ cũng  con mắt cô  thế nào. Đến lúc đó chỉ  em  bạn trai, mà bản    gì,    chê  em thì cũng chê  . Cả hai đứa  đều   khác  chê, chẳng  là sống hoài  , hửm?”
Hạ Đông Li liếc , “Ừ,  nên   nhân viên bán hàng, nhất định sẽ là quán quân doanh .”
“Anh cái gì cũng là quán quân doanh ,   ?”
“Đồ vô liêm sỉ.”
Cụm từ  dạo   trở thành từ ngữ thường xuyên cô dùng để mắng . Tông Trì ghé  tai cô thì thầm: “Em mắng câu ,  coi như em  nhận quà .”
Sau đó  thả cô , bảo cô mở hộp thứ hai, còn   dậy  uống .
Anh bưng gói  đen Ceylon cô mua cho , lúc     pha  màu sắc  .