Trên bàn,   bày biện sẵn. Anh rút một chiếc khăn giấy tiệt trùng đưa cho cô lau tay. Hạ Đông Li cầm lấy, tự lau xong,  thấy  động đũa, bèn hỏi: “Bác giúp việc nhà   mấy ngày nay   ăn uống gì,  định tu tiên thật ?”
“Cũng  hẳn. Trước khi  tìm em,   uống một bát canh gà hầm nhân sâm bà  nấu, quá bổ dưỡng .”
Hạ Đông Li  những món rau ăn kèm cháo  bàn cũng  đến mười loại, thầm nghĩ Trần Hướng Dương  đúng là  nịnh hót. Ai ngờ,   mặt đây, kiểu đón ý hùa theo nào mà    từng thấy. Bữa ăn tối nay,  lẽ chỉ vì tâm trạng  . Cái ham  khoe khoang khó hiểu và u tối của đàn ông, mới khiến Trần Hướng Dương  một  nữa chiều lòng .
Hạ Đông Li nếm thử một miếng cháo trắng,  độ dẻo của gạo nếp xen lẫn với gạo tẻ,  nấu đặc quánh,  hợp với suy nghĩ của những  lớn tuổi khi chăm sóc  bệnh.  gia đình họ Trần vẫn  hiểu Tông Trì. Chỉ  bà giúp việc quen thuộc của gia đình họ mới hiểu  nguồn cung cấp cần thiết cho   năng lượng cao như Tông Trì. Một bát cháo, Hạ Đông Li giải quyết  hơn nửa trong ba, bốn miếng. Tông Trì thấy cô ăn ngon, cũng bắt chước ăn thử hai miếng.
Cô mặc áo choàng tắm của khách sạn. Việc ăn uống ở đây     khác biệt so với  . Ít nhất Tông Trì  thấy, cảm thấy yên tâm.
Anh  cảm giác như  giành  phiếu bầu của cô, còn những thứ khác,     cần  lo lắng nữa.
Khi đó,  nhận  điện thoại của Dụ Hiểu Hàn. Đầu dây bên   với  rằng, hôm nay nhà  một đống , thế mà bà   giữ chân  con bé (Đông Li). Bà  Tông Trì  cho rõ, cú điện thoại  tuyệt đối   là bà xuống nước   hòa với , mà là bà  con gái   thể quên   trong lòng. Cái quái gì mà thanh danh, cái quái gì mà gia thế, tất cả đều là rác rưởi! Tông Trì,  nhớ kỹ,  trở nên  như  là vì con bé thiên vị , nếu   chẳng là cái thá gì cả!
“Hôm nay nhà  chuyện gì , phía  em?”
Hạ Đông Li cúi đầu dùng thìa khuấy cháo trong bát, “Không  gì, Từ Mậu Sâm mời khách ở nhà thôi.”
“Người đông quá, em  quen,   xã giao?”
Hạ Đông Li  ngẩng đầu, coi như ngầm đồng ý.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tông Trì gắp vài cọng giá đỗ xào thanh đạm  bát cô,  thấy cô chợt  bằng giọng hờn dỗi: “Em   như  nghĩ ,  khi đến đây em còn cãi  với Từ Tây Lâm một trận.”
Tông Trì  kinh ngạc  hóng hớt hỏi: “Tại  thế?”
“Không vì  cả, chỉ là cô  chướng mắt em, em cũng tiện thể chướng mắt cô  luôn. Lúc nào cô  cũng nghĩ em   chuyện đều là  chủ tâm,  thế thì em  càng  thể hèn nhát lùi bước . Giống như việc  em đồng ý Từ Mậu Sâm , tiến cũng    , lùi cũng    .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-196.html.]
Tông Trì  xong, im lặng  lâu.
Cho đến khi Hạ Đông Li ngước mắt  , ánh mắt  vẫn luôn chờ đợi cô ngẩng đầu. Chưa đầy một giây,   dậy,  đến  mặt cô, kéo tay cô, “Đi, đến chỗ  em. Chỗ đó    sớm là bất động sản  danh nghĩa  em , tại  đôi con cái họ Từ  răng sắp rụng tới nơi  mà vẫn níu lấy ông già  chịu buông bầu sữa  chứ, nếu chúng  cai sữa  thì  giúp chúng cai.”
Hạ Đông Li  rõ lời ,  giận  buồn , bảo  đừng  điên nữa, “Bây giờ mấy giờ ,   tan hết từ lâu .”
“Là  kiếp, nên tan lâu . Anh  ghi nợ Từ Tây Trạch cho   , năm xưa   bắt nạt em thế nào,     trả  y như thế. Thực     trả  từ lâu , nhà họ Từ bây giờ  cái quái gì là  ăn ,  nhất   nên  rõ vì  mấy năm nay mấy  đấu thầu đều chỉ chạy theo  nền thôi.”
Hạ Đông Li chợt bừng tỉnh, ngộ  vì  thái độ của Từ Tây Trạch đối với cô   đổi nhiều đến thế trong những  gần đây, vì  còn nghĩ đến việc giúp cô giới thiệu chỗ chuyển việc, vì  hôm nay    kéo em gái   như , và vì    ở đó,    bóng gió nhắc đến việc Tông Trì  trở về. Cô nhất thời   nên lời.
Tông Trì  khinh miệt  thêm một câu: “Tốt nhất   nên giấu kín chút tâm tư bẩn thỉu đó , nếu , khi ông già   qua đời,  khi   còn chẳng  tiền mua đồ tang lễ cho con trai hiếu thảo .”
Hạ Đông Li  cái miệng môi hồng răng trắng của  đàn ông ,  hiểu      thể thốt  những lời vô tình đến .
“Tâm tư gì cơ?”
“Em    gì, em ăn xong , ăn xong  thì   quần áo, đến chỗ  em!”
Hạ Đông Li đau cả đầu,   vẫn  quên chuyện , “Đi  gì, muộn thế  !”
“Anh vẫn  chính thức xin   em mà. Hôm nay bà   chuyện qua điện thoại như s.ú.n.g máy  cúp máy luôn,   đích  đến tận nơi xin  chứ. Nếu bà  nhận chiếc túi  mua cho bà,   ngủ . Bà chấp nhận lời xin  của  ,  còn  chính thức cầu hôn bà  nữa chứ,   kết hôn với con gái bà.”
Hạ Đông Li tối sầm mặt mũi.
Người đàn ông   là ,   ngay   quần áo, hận  thể chọn  bộ lễ phục trang trọng nhất để mặc.
Hạ Đông Li chạy theo   phòng  đồ, gọi  , “Anh mà  bây giờ,  em nhất định sẽ mắng c.h.ế.t .”