Có lẽ Tông Trì  đối xử  với  quá lâu, đến mức Trần Hướng Dương  nảy sinh ý nghĩ xưng  gọi : “Tao sợ của tao, mày cũng  cảnh giác sợ của mày , Tổng giám đốc Trần. Nếu mày còn bày  cái trò đùa ác ý đó  mặt cô  thêm  nào nữa, coi chừng, những thứ tao cho mày ăn, tao  cần mày ỉa , nhưng thứ tao ỉa , mày nhất định  ăn hết!”
Trần Hướng Dương lập tức phân định ranh giới, hỏi thăm xem liệu  chuyện gì bên phía cha Tông Trì mà   thể giúp đỡ  .
Tông Trì đang bực bội, vẫn quanh quẩn ở chủ đề : “Cứt chó, mày  ăn ?” Nói xong,  tút một tiếng cúp máy.
Đêm đó  gần như  chợp mắt. Kịp lúc giờ vàng cho quan hệ công chúng, thông báo nội bộ tập đoàn   tất thủ tục. Cùng với việc đối phó với rủi ro PR là công bố các báo cáo tài chính và hóa đơn liên quan của vị quản lý cấp cao đó  nghi ngờ giả mạo và chiếm đoạt tài sản. Tổ kiểm tra nội bộ của Tập đoàn  ủy quyền cho cảnh sát can thiệp  cuộc điều tra kinh tế.
Sáng sớm, Hạ Đông Li   khám bệnh xong,  thấy tin tức liên quan.
Cô mới  tại  tối qua    vội vã như . Tuy nhiên, cô vẫn  trả lời điện thoại của .
Sáng nay cô  một buổi hội chẩn ngoài viện, buổi chiều  tham gia  một video phổ biến kiến thức khoa học cho bệnh viện. Lão Lục hứa cho Đông Li mượn chiếc Lexus mới mua của vợ chồng  . Cứ tưởng cô,  vốn là hình mẫu i-nhân ( hướng nội) vĩnh cửu của khoa, sẽ từ chối theo thói quen. Ai ngờ cô đồng ý ngay lập tức, thậm chí còn  vẻ lén lút như thể chỉ cần đồng ý nhanh thì   sẽ  thể nuốt lời.
Lão Lục hê một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, nửa đùa nửa thật dọa cô: “Cô cẩn thận đấy nhé,  hỏng xe của vợ  là cô  chịu trách nhiệm đấy.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hạ Đông Li  hề do dự: “Yên tâm,  hỏng thì tính là của ,  sẽ bồi thường cho  một chiếc khác.”
Mấy  đồng nghiệp đang bận rộn lên phòng mổ đều : “Ôi chà, khẩu khí lớn ghê. Tối qua trúng  độc đắc .”
Khi Hạ Đông Li nhận chìa khóa xe của lão Lục và  về phía bãi đậu xe, cô  nhận  cuộc gọi từ  điện thoại di động lạ tối qua. Lần , cô tỉnh táo lạ thường. Hạ Đông Li  lạnh một tiếng. Sau một đêm im lặng hoặc tỉnh ngộ, và   rượu  phiền, cô cảm thấy   thể đối phó với những  ngoài "từ trường" của . Thực , phần lớn tâm lý xây dựng là do Tông Trì quá khốn nạn. Cô nghĩ, dù   cũng  một tên khốn ảnh hưởng bấy lâu nay,   cũng khó đối phó hơn  ruột   nhiều.
Ngồi  xe, đóng cửa . Khoảnh khắc kết nối cuộc gọi,  đầu tiên Hạ Đông Li nhận  chiếc xe quả thực là một phòng ngủ di động cho những   việc thành thị.
Nó chắn bụi bẩn, cách ly mưa gió. Và cô  thể suy nghĩ di động. Sao  đây cô  nghĩ đến chuyện mua một chiếc xe nhỉ?
Khi khởi động động cơ, cô hỏi  bên : “Xin hỏi  chuyện gì , Tông thái thái.”
Đối phương  gì đó, Hạ Đông Li đáp rằng cô  rảnh  sáng nay,  tiện: “ nếu bà khăng khăng cho rằng chúng  cần gặp  , bà  thể đến chỗ  ở. Khoảng mười một rưỡi đến một rưỡi   thời gian rảnh. Bà qua đó,  cũng tiện  thứ  gửi cho bà mang về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-165.html.]
Nói xong, Hạ Đông Li  đợi đối phương trả lời, trực tiếp cúp máy và gửi địa chỉ của  cho bà .
Khi Hạ Đông Li kết thúc hội chẩn và lái xe  về, cô  nhận  điện thoại của Tông Trì. Cô      gì nữa, và quyết tâm rằng kết quả   sẽ do      cho .
Vì ,  khi cúp máy, cô thông báo cho  một cách bình thản,  chút sóng gió, chỉ bằng một chữ: Bận.
Đến khi cô lái xe về đến chỗ ở của , quả nhiên cô  thấy một chiếc Toyota Alphard màu trắng đậu  cửa nhà.
Hạ Đông Li cẩn thận đậu xe ở vị trí mà bà chủ tiệm tạp hóa đối diện thường để, chạy  chào bà chủ,  rằng cô sẽ   bệnh viện ngay.
Bà chủ tiệm  với bác sĩ Hạ, chiếc xe trắng ngoài   chờ cô  lâu .
Hạ Đông Li đáp  cực kỳ lạnh nhạt: “À, con trai bà  bệnh nặng lắm, nhưng  tài sơ học thiển,  chữa .”
Bà chủ á khẩu  dám  gì, cảm thấy trực giác rằng bác sĩ Hạ đang  tâm trạng  . Bà theo dõi cô  bộ trở  đối diện,   cô gõ cửa kính xe.
Một phụ nữ rạng rỡ bước xuống xe, trông  bốn mươi đến năm mươi tuổi. Dáng  duyên dáng, khuôn mặt tươi tắn. Dù   tuổi, vẫn thấy rõ là một mỹ nhân từ thời trẻ.
Người phụ nữ xách chiếc túi xách đắt tiền cùng bác sĩ Hạ bước  trong.
Chủ nhà mời khách ,  cần cởi giày.
Vu Vi Thời   bậc thềm ở cửa  . Thấy bà  nhúc nhích, Hạ Đông Li lạnh lùng nhắc nhở: “Thật sự  cần , Tông Trì cũng cứ thế  thẳng .”
Chỉ vài câu, Vu Vi Thời  cảm nhận  sự đề phòng và sắc bén của cô.
Dù , năm đó, khi cô  học xong, cô  thể   những lời như  chồng là    học thức. Thực chất là cô đang công khai châm biếm Vu Vi Thời và  cô , rằng họ sống trong phạm vi bán kính của chồng.
Nhiều năm qua , Vu Vi Thời vẫn nhớ rõ câu  đó của cô.
Nói thật, cô  quả thực   một gia đình tử tế, cha  tử tế.   sở hữu một gương mặt thiên tài. Tất nhiên,  lẽ Thượng Đế thấy cô  đáng thương, nên mới ban cho cô  cả cái đầu nữa.