Tối Chủ Nhật đó, cuộc cãi vã trong phòng bao, Hạ Đông Li quá đỗi quen thuộc. Trâu Diễn gần như  chạy trốn, chính là Hạ Đông Li của ngày xưa. Người mà  vấn vương, nhưng   nghi ngờ hoặc ghen tuông, đó mới là điều đau lòng nhất.  Phùng Thiên Tự càng  lời cay nghiệt, cô   càng hiểu rõ Trâu Diễn.
Cô  (  )  rằng    yêu ai khác, nhưng   thể giữ chân  .
Trâu Diễn uống đến mức say mềm và suy sụp, mới cố gắng   lời thật lòng với “Trâu Du”: “Người c.h.ế.t  thể sống , cũng như chuyện  và Lộ Lộ chia tay. Những năm qua, cô  càng ngày càng rời xa ,   giữ  cô  nữa.  cô    hàng triệu lý do để lên án , rằng là   tuyệt tình vứt bỏ cô  , cô   lý do để hận  cả đời, nô dịch  cả đời. Dù cô   ôm , hôn  cả vạn , thì cả hai chúng  đều hiểu rõ,  qua  thì  thể   . Cô   thể buông bỏ sự căm hận dành cho , cũng  thể từ bỏ danh vọng và ánh hào quang của . Ngay cả điều đơn giản nhất, là việc  cưới cô , cái gọi là bước  cửa nhà họ Trâu, cô  cũng   , thì  gì đến tình yêu. Thực , cô  còn khinh bỉ hơn cả , cái gì mà con dâu nhà họ Trâu chứ, chẳng là cái thá gì cả!”
Trâu Diễn thổ lộ xong  lâu,  bên cạnh dường như  say hơn  , chìm trong im lặng. Anh  đầu  cô, Hạ Đông Li đang dùng hai tay xoa mặt. Khi cô bỏ tay , Trâu Diễn thấy một giọt nước mắt lăn dài bên khóe mắt cô.
Hạ Đông Li nhanh chóng tự điều chỉnh, tỏ vẻ như   chuyện gì xảy  mà an ủi Trâu Diễn: “Anh cứ uống ,  sẽ giữ tỉnh táo. Nếu  say,  sẽ gọi  đưa  về.”
Cuối cùng Trâu Diễn  say. Hạ Đông Li thở dài. Đây cũng là một tật  nữa của những  mang gánh nặng đạo đức, ngay cả việc say cũng khó khăn đến thế.
Lúc họ đợi tài xế, Hạ Đông Li cảm thấy điện thoại rung vài cái. Cô lấy  . Quán bar vốn  quá ồn ào, nhưng khi cô bước xuống khỏi ghế cao, mấy bàn bên cạnh đang xem bóng đá,   bàn thắng nên   reo hò,   huýt sáo.
Khi Hạ Đông Li bắt máy, đầu dây bên   rõ tiếng reo hò và tiếng huýt sáo  ngừng của đàn ông.
“Tông Trì,   chuyện …”
Đầu dây bên  cắt lời cô: “  bay sớm…” Vừa ,  dừng , trầm giọng hỏi: “Em đang ở ?”
Hạ Đông Li giải thích: “Trâu Diễn gặp chút chuyện,   đến uống rượu,   cùng  ,”
“Không  cùng Trâu Diễn   ?” Giọng Tông Trì thực   điềm tĩnh, gần như là thể hiện sự yếu thế.  vì cách  một múi giờ, vì  cách hàng vạn mét  khi máy bay cất cánh  hạ cánh, vì cái đầu  tê liệt do rượu và những lời   thốt   thể rút , Hạ Đông Li ngay lập tức rơi trở  vòng xoáy của những ngày tháng xưa cũ.
Cảm xúc nổi lên, căng thẳng. Cô nhất thời  phân biệt  quá khứ  hiện tại, là chất vấn  quan tâm. Có lẽ, ngọn lửa mà cô  tích trữ,  bảo quản khô ráo và kín mít quá lâu, giống như chiếc hộp Pandora,  ai mở , chỉ  chìa khóa mang tên  mới  . Anh  trở  để cố gắng mở nó thì thôi, đằng    bắt đầu cạy nó . Anh  lung lay lòng tự tôn và khao khát của cô. Vậy thì ngọn lửa  của cô coi như là  lý do chính đáng để bùng lên, và chỉ  một nạn nhân duy nhất: là .
Tông Trì bên  chờ đợi lâu mà   thấy cô lên tiếng, hỏi càng dồn dập hơn: “Uống rượu, tửu lượng của  em   , em chạy  uống rượu với  …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-tiet-lo-danh-tinh/chuong-100.html.]
Hạ Đông Li cắt ngang lời : “ uống với ai còn  đến lượt Tông   quản.”
“Hạ Đông Li!”
“Anh đừng  gọi tên , vĩnh viễn đừng gọi. Tông Trì,  hận  đến thấu xương. Anh mãi mãi là như . Lần    với  còn  đủ rõ ràng ? Đồng nghiệp của  ngoài nữ thì là nam,   cho  tiếp xúc  giao tiếp xã giao bình thường với đàn ông,  thì g.i.ế.c sạch đàn ông  thế giới  , bao gồm cả đám bạn tệ hại của  nữa. Người đầu tiên  tế cờ là Lâm Giáo Du, vì so với , Lâm Giáo Du còn là loại tuấn tú thư sinh đấy!”
Nạn nhân thực sự  thiêu đốt, tiếng thở  còn lớn hơn tiếng hít : “Xi Xi, em say   ! Ý  là  !”
“Chính là .” Cô bộc lộ sự ấm ức và trút giận  kìm nén ,  xong liền “tút” một tiếng  cúp máy.
Tông Trì lập tức gọi , Hạ Đông Li  thèm để ý.
 khi cô   chỗ Trâu Diễn, định hỏi   tài xế đến , nếu   lên xe an  thì cô sẽ về .
Trâu Diễn đang  điện thoại. Lúc đầu Hạ Đông Li còn nghĩ là tài xế  đến, nhưng cuối cùng, Trâu Diễn  xong, từ từ đưa điện thoại cho cô. Hạ Đông Li hiểu ngay, cô đưa điện thoại của Trâu Diễn lên tai:
“Tông Trì,  thực sự quá đáng.”
Người  mắng chẳng quan tâm, chỉ hỏi cô: “Em uống bao nhiêu ?”
“Anh nhất định  ép  cãi  với  ở bên ngoài ?”
“Tửu lượng của  em  rõ , mà   uống rượu. Xảy  chuyện gì ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Không liên quan đến .” Hạ Đông Li hận  luôn  cái khả năng , dùng giọng điệu ép buộc nhưng  đầy yêu thương.
Đầu dây bên   thấy câu , cơn giận bùng lên: “Dù  xảy  chuyện tày đình gì em cũng   uống rượu, em  rõ !”
“  rõ.  chỉ rõ một điều,  lấy quyền gì mà quản ! Thân phận gì, thái độ gì,  là đồ vật  thú cưng của , mà …”