KHÔNG THỂ BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:32:25
Lượt xem: 227
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Bệnh viện Nhân dân Một Đông An
Mẹ Thẩm mặt mày u sầu, Thẩm Tự Bạch đang đờ đẫn giường bệnh, vội vàng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tình hình thế nào ?”
Bà tiều tụy nhiều, tóc bạc cũng mọc đầy đầu.
Bác sĩ thở dài, vẻ mặt bất lực: “Bệnh nhân bắt đầu rơi trạng thái tê liệt tinh thần. Giờ ăn gì cũng nôn, truyền dịch thì giật . Nếu cứ tiếp tục thế , e rằng…”
Chưa từng lúc nào Thẩm cầu xin một một cách thấp hèn đến thế. Bà từng nghĩ, loại chuyện sẽ bao giờ xảy với . ngờ, chỉ vì một như Ôn Sơ, con trai bà thành thế .
Bà hối hận . Hối hận vì từng gây áp lực lên Ôn Sơ, hối hận vì từng ép Thẩm Tự Bạch chăm lo cho đứa con trong bụng Giang Di. Nếu bà ép , còn dùng chuyện ly hôn để uy hiếp, lẽ chuyện thành thế .
Bà bỗng quỳ xuống, dù bác sĩ kịp thời đỡ dậy, miệng vẫn ngừng cầu khẩn:
“Bác sĩ, xin , xin nghĩ thêm cách cứu lấy con . Cách gì cũng , bao nhiêu tiền cũng bỏ, chỉ cần cứu nó!”
“Phu nhân, xin bà đừng thế. Chúng nhất định sẽ cố hết sức, nhưng giờ dựa chính tự tỉnh dậy khỏi thế giới ảo tưởng .”
Bên ngoài phòng bệnh ồn ào dữ dội, trái ngược với sự yên ắng bên trong.
Thẩm Tự Bạch dây đai buộc chặt giường, tứ chi thể nhúc nhích. Đôi mắt hõm sâu vô hồn, cứ trân trân trần nhà. Đối với tiếng kêu cầu ngoài hề bất cứ phản ứng nào, đến cả việc nghiêng đầu cũng .
Đôi mắt chứa đầy sự tê liệt và tuyệt vọng, sâu thấy đáy. Đôi môi khô nứt cử động đều đặn, nhưng dây thanh âm phát nổi âm tiết chỉnh nào, chỉ phát tiếng thì thào mơ hồ như rên rỉ.
Đột nhiên, cảm quan của Thẩm Tự Bạch một luồng mạnh mẽ kéo giật trở về—
15
Anh chỉ cảm thấy lạnh toát, như thể hàng vạn con côn trùng đang cắn xé từng thớ thịt đau đớn đến tan nát lòng gan. Thân thể phàm trần của Thẩm Tự Bạch thể chịu đựng nổi, cơ thể run rẩy kiểm soát. Tứ chi co giật, ý thức bắt đầu lịm dần.
Anh như thấy từ bên ngoài xông , ánh đèn chói chang khiến nhắm chặt mắt . bên tai cực kỳ yên tĩnh, bên cạnh giường bệnh là chiếc bàn nhỏ đặt di chúc mà Ôn Sơ tự tay lúc qua đời. Di chúc dán từng mảnh một, đó còn dấu vết rách nát.
Bởi vì tin, tin tất cả những lời là do Ôn Sơ . Trong ký ức của , Ôn Sơ yêu . Anh hiểu cô thể những lời làm tổn thương trái tim , còn tàn nhẫn rời lời từ biệt.
Trên di chúc còn thư hồi đáp của Thẩm Tự Bạch, luôn xin , cầu xin sự tha thứ từ Ôn Sơ. một lá thư nào trả lời, chỉ trách cô quá lạnh lùng. Trong giấc mơ, Ôn Sơ vẫn trong vườn hoa hồng, miệng gọi tên . Anh say mê trong giấc mơ , chỉ tiếc rằng nó chẳng bao giờ tỉnh .
Thẩm Tự Bạch cảm thấy đang rơi mãi xuống vực sâu, cảm giác mất trọng lượng hề biến mất. Cho đến khi cơn đau đầu dữ dội ập tới, mới nhận đang một chiếc giường mềm mại, đồng thời trong đầu xuất hiện những ký ức xa lạ truyền tải .
Điều khiến Thẩm Tự Bạch bừng tỉnh, dậy ngay lập tức. Có lẽ do quá lâu cảm nhận thế giới bên ngoài, tất cả giác quan của dường như khuếch đại lên. Ánh nắng yếu ớt cũng khiến thấy chói mắt kinh khủng.
Sau một lúc lâu mới mở mắt quanh, nơi đây quen lạ. Với ký ức của Thẩm Tự Bạch, đây là nơi xa lạ, nhưng nhờ những ký ức mới lấn át, sống ở đây nhiều năm. Thậm chí còn tất cả những nơi cất giữ thứ gì.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Khi cầm lên điện thoại, thấy bóng phản chiếu trong màn hình. Đây là… khuôn mặt của ai? Đột nhiên mắt hiện lên một ánh sáng vàng chói mắt, khỏi cau mày.
Thẩm Tự Bạch chăm chăm chính qua hình ảnh lạ lẫm , cùng với ánh sáng vàng và tiếng máy móc của một hệ thống tự xưng trong đầu. Tất cả thật thực, cứ ngỡ vẫn đang mơ.
Ngay đó, một màn hình nhỏ xuất hiện, cùng một bức ảnh phụ nữ. Người trong ảnh, Thẩm Tự Bạch quá quen thuộc, đó là Ôn Sơ.
Anh hối thúc hệ thống trả lời: “Ôn Sơ còn sống chứ?”
Hệ thống đáp câu hỏi, chỉ tiếp tục giao nhiệm vụ cho :
[Ký chủ, bạn cần trong vòng ba năm chinh phục đối tượng. Hoàn thành nhiệm vụ, bạn thể chọn ở thế giới hoặc trở về thế giới cũ. Nếu thất bại, chủ thể sẽ biến mất khỏi cả hai thế giới.]
[Thành công là sự sống ; thất bại là cái chết.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-the-ben-nhau-tron-doi/chuong-8.html.]
Thẩm Tự Bạch phần nào hiểu ý nghĩa lời hệ thống. Giờ đây sống là vì hệ thống cho thêm ba năm thời gian, kéo dài sinh mệnh và trao cho cơ hội chọn lựa giữa sống và chết.
Thế giới Ôn Sơ, tất nhiên chọn gắn bó đời với cô.
Anh do dự nhận nhiệm vụ, đồng thời phận hiện tại là Tô Cẩm, một đứa trẻ mồ côi cha bỏ rơi bên đường từ nhỏ. Sau đó gia đình họ Ôn nhặt về nuôi, sống ở đó từ đó đến nay.
Về mặt danh nghĩa, Tô Cẩm là trai của Ôn Sơ, nhưng quan hệ huyết thống.
15
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Tô Cẩm thấy giọng nhẹ nhàng của Ôn Sơ:
“Anh hai! Thức dậy ăn cơm .”
Tô Cẩm đó ngẩn khá lâu, dường như cảm thấy tất cả những chuyện đang xảy thật thật. Đồng thời cũng may mắn vì vẫn còn gặp Ôn Sơ, vẫn sẵn sàng để đối mặt với điều .
Tiếng gõ cửa ngoài ngày càng sốt ruột, Ôn Sơ vẫn gọi tên . Có lẽ cô gọi chán , thấy Tô Cẩm dậy, cô liền xông thẳng trong. thấy Tô Cẩm đó , cô khỏi trêu chọc: “Sao tỉnh mà gì? Ngủ một đêm thêm cả buổi sáng mà vẫn còn mê man thế?”
Ôn Sơ mặc bộ đồ ngủ màu hồng, tóc bù xù, trông vẫn y hệt như , chỉ điều trông cô thêm phần sinh động và tràn đầy sức sống hơn.
Tô Cẩm cô một lúc ngẩn , cuối thấy Ôn Sơ như từ lâu . Từ khi kết hôn, cô ngày càng yếu ớt hơn. Giấc mơ , thể thật đến như ...
Ôn Sơ Tô Cẩm chậm rãi giơ tay lên, định chạm mặt cô. Cô chợt lùi một bước, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy đôi mắt buồn bã và một chút cảm xúc khác lạ mặt .
Ôn Sơ cau mày hỏi: “Anh hai, ?”
Tô Cẩm mới nhận hành động của đúng, lập tức thả tay xuống và thu hồi ánh mắt: “Ồ, , chỉ là mới gặp ác mộng thôi.”
Ôn Sơ thở phào nhẹ nhõm, bước tới vỗ vai :
“Ác mộng , bởi tự nhiên kỳ lạ thế? Ác mộng chỉ là ác mộng, tất cả những thứ đó đều thật.”
Nói , cô nắm tay Tô Cẩm kéo chạy ngoài. Nhìn thấy cô nắm tay , lòng Tô Cẩm dâng lên một làn ấm.
Ông bà Ôn thấy Ôn Sơ dẫn theo Tô Cẩm với mái tóc rối bời, khỏi :
“Con cho hai rửa mặt , để bộ dạng đó mà ăn cơm ?”
Ôn Sơ liền buông tay Tô Cẩm : “Á, quên mất .”
Chỉ Tô Cẩm vẫn lưu luyến ấm còn sót trong lòng bàn tay.
Sau khi Tô Cẩm rửa mặt xong, bàn ăn cầm bát lên, bà Ôn liền hỏi:
“Cẩm , nãy Sơ ác mộng, dạo làm quá mệt ? Áp lực lớn ?”
Anh dừng đũa, tự chủ về phía Ôn Sơ, đáp:
“Có thể là .”
Ông bà Tằng động viên tranh thủ mấy ngày nghỉ nghỉ ngơi cho . Họ tình cờ quyết định du lịch Tam Á, ban đầu còn lo lắng Tô Cẩm sẽ bận việc, phân vân nên rủ .
Giờ thì ông bà hỏi ý kiến nữa, trực tiếp mua vé máy bay cho Tô Cẩm và bảo chuẩn đồ để chiều nay lên đường.
Khi Tô Cẩm đang thu dọn đồ, thấy những loại trái cây còn để trong nhà. Anh nhớ đó là hôm qua chủ nhân cũ của cơ thể mua từ cửa hàng trái cây, còn cả quả lựu, món Ôn Sơ thích.
Anh mang trái cây bếp, cẩn thận gọt vỏ, tách lựu bỏ bát.
Cả ba xem tivi trong phòng khách. Khi Tô Cẩm đưa trái cây cho họ, ba đều với ánh mắt khó tin. Có thể chỉ là vì quá vội vàng, Tô Cẩm bỗng nhận hành động của hợp với tính cách của .
Đối mặt ánh mắt hoài nghi của họ, im lặng một lúc, trong đầu nhanh chóng tìm lý do để giải thích.