Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

KHÔNG THỂ BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:31:19
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9

“Sơ, ổ khóa tình yêu treo , từ giờ em là của .”

“Đừng rời xa , vĩnh viễn cũng đừng… Chúng cùng già , nắm tay đến cuối đời.”

“Sơ, yêu em… thật sự yêu em.”

Trong khoảnh khắc đó, những ký ức ngày xưa như dòng nước lũ tràn về trong đầu.

Tim cô co thắt dữ dội.

Người từng thề yêu cô tha thiết. Người từng chỉ yêu cô…Vì thể sống trọn đời bên cô, cùng khác sống những tháng năm dài rộng?

“Cô em đừng , treo thì đừng treo, ép .”

Ôn Sơ siết chặt ổ khóa tình yêu trong tay. Thấy ánh mắt bối rối lo lắng của ông chủ, cô mới phát hiện từ lúc nào nước mắt chảy dài mặt.

Cô chậm chạp sờ lên má. Mình ? nên … Người làm sai, từ đầu vốn cô.

Ôn Sơ treo ổ khóa chỗ cũ, xoay rời . Cô bước trong trạng thái thất thần, bất chợt trượt chân, cả ngã nghiêng sang một bên. Dưới chân cô là vách núi cao mấy mét!

Tiếng hét thất thanh vang lên khắp xung quanh: “Có rơi xuống cầu , mau cứu !”

Lúc đó, Thẩm Tự Bạch đưa Giang Di xuống xa, ngẩng đầu liền thấy ảnh quen thuộc rơi thẳng xuống. Đồng tử co rút dữ dội, như nổ tung!

“Sơ!”

Anh kinh hoảng gào lên, mất hết lý trí lao thẳng xuống núi, mặc cho cành cây cào rách mặt và tay, m.á.u chảy ròng ròng, vẫn điên cuồng tìm kiếm.

Rất nhanh, khu du lịch phong tỏa, du khách sơ tán.

Người quản lý điều động đội ngũ tìm kiếm, nhưng khu vực rơi xuống là một mảnh rừng rộng lớn, suốt một đêm dài vẫn tìm thấy tung tích.

Thẩm Tự Bạch như phát điên, dùng tay đào đất sợ Ôn Sơ vùi lấp lớp đất đá. Anh đào đến rướm máu, mười đầu ngón tay tươm đỏ, suýt nữa mất nửa mạng.

Cuối cùng, họ tìm cô. Ôn Sơ dính bùn đất, bất tỉnh giữa bụi cây.

Thẩm Tự Bạch ôm lấy cô, đôi mắt đỏ ngầu như kẻ điên, bế cô chạy thẳng về bệnh viện.

Ba ngày , Ôn Sơ mới tỉnh . Cô mở mắt một cách khó nhọc, ánh đầu tiên bắt gặp chính là đôi mắt đỏ au của Thẩm Tự Bạch.

Thấy cô tỉnh, lập tức ôm cô thật chặt, run lên, ngừng gọi cô là “ngoan”, như thể chỉ thế mới chắc chắn cô vẫn còn sống.

Ôn Sơ chỉ lặng lẽ thẳng về phía . Dù ôm trong lòng, dù gọi mãi thôi, cô vẫn bất kỳ phản ứng nào.

Thẩm Tự Bạch tưởng cô sốc, vội chạy tìm bác sĩ kiểm tra diện.

Khi phòng bệnh trở yên tĩnh, Ôn Sơ mới lên tiếng, giọng run run về ánh sáng lập lòe phía :

“Hệ thống, là ?”

Từ khi quyết định ở thế giới , hệ thống ngủ yên. Tôi ngờ còn cơ hội gặp nó.

Có lẽ ngã xuống suýt c.h.ế.t kích hoạt nó một nữa.

Ngay đó, giọng cơ giới quen thuộc vang lên: 【Ký chủ, là đây.】

Ở thế giới xa lạ , hệ thống giống như duy nhất của .

Mũi Ôn Sơ cay xè, nghèn nghẹn : “Tôi còn tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp nữa.”

Nhìn cô thành thế , hệ thống hiếm hoi im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:

【Do hệ thống kích hoạt , bạn một cơ hội cuối cùng để lựa chọn. Xin hỏi, bạn rời khỏi thế giới , trở về thế giới thuộc về bạn ?】

Tim Ôn Sơ thắt ! Cô… thật sự thể trở về ?

Năm xưa, hệ thống từng khuyên cô đừng chìm đắm trong cảm xúc của thế giới nhiệm vụ.

vì Thẩm Tự Bạch, cô vẫn cố chấp ở .

Và giờ, đúng như lời hệ thống cảnh báo, thứ chỉ còn là đổ nát và thương tích đầy .

Ôn Sơ nắm chặt tay, từng chữ rõ ràng vang lên:

“Tôi chọn… trở về nhà.”

10

Tôi quyết định khi thành ba việc cuối cùng, sẽ rời khỏi thế giới .

Việc thứ nhất, ký giấy hiến xác. Sau khi rời khỏi thế giới , xác của ở đây sẽ c.h.ế.t , nhưng biến mất. để cả xác c.h.ế.t cho Thẩm Tự Bạch. Chúng từ nay về , vĩnh viễn gặp nữa.

Việc khó, thời gian đang ở bệnh viện dưỡng thương. Nhân lúc Thẩm Tự Bạch ở đó, cô tìm bác sĩ ký giấy hiến xác, còn dặn dò ông với bất kỳ ai.

Việc thứ hai, sinh đứa bé , và gửi nó cho khác nuôi. Khi rời , thể mang theo bất cứ thứ gì từ thế giới , kể cả đứa trẻ. Vì thế, điều duy nhất thể làm là tìm cho con một mái ấm hạnh phúc khác.

Tôi âm thầm liên hệ với một cặp vợ chồng giàu nhưng thể sinh con, bàn bạc kỹ càng, sẽ giao đứa bé cho họ nuôi dưỡng.

Việc thứ ba, để một bức thư.

Trong căn phòng bệnh đêm khuya, Ôn Sơ lấy giấy thư và bút .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-the-ben-nhau-tron-doi/chuong-6.html.]

Yêu bảy năm, tình thắm tuổi thanh xuân. Anh từng yêu cô, chiều chuộng cô, bảo vệ cô…Cô từng tin , nhớ , buông bỏ tất cả chỉ để ở bên

Đến giờ, mối tình chỉ còn đầy thương tích, tan hoang rách nát.

Vừa , Ôn Sơ đỏ cả vành mắt. Một tờ giấy đầy kín chữ sắp xong, cuối cùng, cô đỏ mắt, từng nét một xuống dòng cuối cùng:

[Thẩm Tự Bạch, kẻ phụ chân tình, nuốt vạn mũi kim.]

...

Nửa tháng , Ôn Sơ cuối cùng cũng xuất viện.

Bên phía Giang Di cũng bắt đầu động tĩnh. Có lẽ là thấy Thẩm Tự Bạch quan tâm đến Ôn Sơ quá mức, trong lòng dấy lên cảm giác nguy cơ.

bắt đầu mỗi ngày đều gửi ảnh và tin nhắn cho Ôn Sơ:

Ảnh Thẩm Tự Bạch dắt cô dạo,

Ảnh Thẩm Tự Bạch đút thuốc cho cô ,

Ảnh Thẩm Tự Bạch đưa cô đến bệnh viện...

Có lẽ vì đau đến mức tê dại, Ôn Sơ mỗi đều xem qua một , vô cảm lưu .

Bất giác, mấy tháng trôi qua.

Bụng cô ngày càng to, ngày dự sinh cũng lặng lẽ đến gần.

Một đêm nọ, khi thai chín tháng, ngoài trời đột nhiên nổi sấm sét, mưa to xối xả tấn công cả thành phố.

Mười một giờ đêm, điện thoại của Thẩm Tự Bạch bỗng vang lên.

Nhìn thấy tên gọi, theo phản xạ liếc Ôn Sơ một cái, cửa sổ máy.

Không gì, lông mày cau chặt.

Cúp máy xong, đột ngột cầm áo khoác, bước gần hôn lên má cô:

“Tiểu Sơ, công ty chút việc gấp, em ngủ , ngoài một chút.”

cố tình bước cửa sổ để điện thoại, nhưng cô vẫn thấy tiếng Giang Di vang lên ở đầu dây bên .

, sắp đến biệt thự Lam Loan.

Thời gian , đối mặt với sự bận rộn của , những khám thai vắng mặt, cô từng cãi vã làm loạn. Đây là duy nhất, cô vươn tay níu lấy tay .

“Bên ngoài đang sấm sét, em sợ... Hôm nay đừng , ?”

Thẩm Tự Bạch cong môi nhạt, xoa đầu cô:

“Sao lớn mà còn sợ sấm, ngoan nào, ngủ , về ngay.”

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Anh vẫn .

11

Ôn Sơ giường, theo bóng lưng Thẩm Tự Bạch rời , trong mắt lấy một tia thất vọng buồn bã.

Thẩm Tự Bạch. Nếu , đây sẽ là cuối cùng gặp em…Liệu hối hận vì lựa chọn đêm nay?

Rất lâu đó, trong tiếng gió mưa cuồng nộ ngoài cửa sổ, cô bình tĩnh gọi hệ thống.

“Chính là hôm nay , đưa về nhà.”

Hệ thống hiện , giọng máy móc vang lên:

【Được, ký chủ.】

Nửa giờ , cô bắt đầu chuyển , bụng đau dữ dội. Ôn Sơ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh từng giọt lăn mặt, cô gồng bám chặt ga giường, nhưng hề cầu cứu giúp việc bên ngoài.

Chỉ lặp lặp việc gọi điện cho Thẩm Tự Bạch.

Anh vẫn .

Sau mỗi điện thoại tự động ngắt, Ôn Sơ máy móc bấm gọi .

Cho đến khi gọi đến mấy chục cuộc, cô cảm thấy sức lực trong như rút cạn.

Rầm! Điện thoại vô lực rơi xuống sàn.

Cơn đau như xé toạc kéo đến từng hồi, cô đau đến tái mét mặt mày, nhưng nở một nụ như giải thoát.

Thẩm Tự Bạch, em sẽ khiến vĩnh viễn ghi nhớ đêm nay.

Cuối cùng, Ôn Sơ mồ hôi nhễ nhại, lảo đảo bước khỏi phòng, nặng nề ngã xuống hành lang.

Người giúp việc tiếng động, chạy liền thấy Ôn Sơ ngã sõng soài giữa hành lang.

Phía cơ thể cô, nước ối ướt đẫm sàn nhà.

Sắc mặt giúp việc tái mét, hoảng loạn hét lớn:

“Phu nhân!”

Trong đêm mưa đen kịt, tiếng còi xe cấp cứu vang lên chói tai.

Khi bác sĩ và giúp việc đưa khỏi biệt thự, Ôn Sơ cố gắng mở mắt, thoáng qua bầu trời giông bão.

Thế giới … tạm biệt.

 

Loading...