Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

KHÔNG THỂ BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-05-30 09:42:12
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25

Vừa dứt lời, Ôn Sơ định vươn tay nhấc túi gạo ít nhất cũng bốn mươi cân. Từ Cẩn liếc thấy liền lập tức lên tiếng ngăn : “Đợi !”

Ôn Sơ tiếng quát của Tô Cẩn làm giật c.h.ế.t trân tại chỗ, còn tưởng trong túi là b.o.m chứ chẳng gạo. Cô cau mày, hiểu gì mà hỏi:

“Sao thế?”

Tô Cẩn vẻ mặt đầy lo lắng, lập tức nắm lấy cổ tay Ôn Sơ, miệng trách cứ:

“Em quên từng thương ở cổ tay ? Còn dám nhấc thứ nặng thế ?”

Ôn Sơ tại chỗ sững một chút, ký ức mơ hồ về chấn thương tay bỗng cuộn trào trong đầu.

“À, … nhất thời em quên mất.”

Sau đó, Tô Cẩn đẩy cô tự vác túi gạo lên vai. Ôn Sơ lặng lẽ lưng , càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời thể nhận điều gì .

Mãi đến khi về nhà, cô ghế sô pha trong phòng khách, nhớ hành động định nhấc túi gạo ban nãy, thì cả cứng đờ, cơ bắp căng chặt. Cô chầm chậm đưa ánh mắt về bàn tay từng thương của .

Cô nhớ rõ, cổ tay từng trật khớp khá nghiêm trọng, về luôn hết sức cẩn thận, hạn chế dùng tay . Hồi đó, cô vì đỡ một con búp bê sứ rơi khỏi tủ mà giơ tay . Cứ tưởng nặng lắm, ai ngờ đỡ thì thấy một tiếng “rắc” giòn tan – cổ tay trật khớp. Từ đó về , chỉ cần dùng sức là nơi đó đau âm ỉ.

Ôn Sơ vẫn còn nhớ rõ, may mắn là búp bê rơi trúng đầu cô. Cũng vì chuyện đó mà cô canh cánh mãi yên.

ở đó… chính là Thẩm Tự Bạch.

Ôn Sơ liều lĩnh vặn vẹo cổ tay , thậm chí cố tình cầm những thứ nặng để thử. cổ tay hề bất kỳ cảm giác đau đớn nào.

Cô cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật tàn khốc, cổ tay của cô ở thế giới từng thương. Ở thế giới , tay của cô bao giờ trật khớp.

Ôn Sơ đột ngột chạy ngoài. Mẹ Ôn cau mày theo, lớn tiếng gọi:

“Sơ! Con chạy đấy?”

đầu , phớt lờ tiếng gọi, chạy đến một quán bar gần nhà. Cô cố uống rượu, tự với rằng tất cả chỉ là ảo giác. Rằng là do bản uống say, nhầm lẫn, quên mất cổ tay hồi phục.

chẳng hiểu , rượu hôm nay chẳng làm cô say nổi. Ký ức cứ lặp lặp trong đầu cô, như một cái kim châm mãi gỡ .

Là Thẩm Tự Bạch.

Chuyện đó… chỉ Thẩm Tự Bạch . Chỉ mới thường xoa nhẹ cổ tay từng thương của cô.

Màn hình điện thoại đặt quầy bar sáng lên, kéo Ôn Sơ về với hiện thực. Cô cầm lên mở khóa, là tin nhắn của Tô Cẩn, còn vài cuộc gọi nhỡ của .

chằm chằm dòng chữ “Anh” lưu trong danh bạ lâu, mới chậm rãi nhắn : “Em đang ở quán bar gần nhà.”

Cô cứ nghĩ mới ngẩn một chút, thấy Tô Cẩn tìm đến. Anh vẫn đang trách cứ: “Con gái con đứa uống gì mà uống, rượu hại lắm em !”

26

Cuối cùng, thấy Ôn Sơ vẫn đáp lời, gò má đỏ bừng của cô, Tô Cẩn chậm rãi hỏi: “Em say ?”

Ôn Sơ gì. Cô đang do dự, liệu nên nhân cơ hội thăm dò một chút.

Không ngờ Tô Cẩn thấy cô im lặng mãi, ánh mắt mơ màng , liền đoán chắc rằng cô say. Anh dứt khoát bế cô lên rời khỏi quán bar.

Về đến nhà, Tang đang sốt ruột chờ ngoài cửa, thấy Ôn Sơ bế về hỏi dồn dập: “Sơ, con làm thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-the-ben-nhau-tron-doi/chuong-13.html.]

Trên Ôn Sơ nồng mùi rượu, đang nép trong cổ Tô Cẩn, thở nóng rực cứ liên tục phả da khiến run rẩy.

Tô Cẩn khẽ nuốt nước bọt, :

“Không ạ, Sơ mới trượt chân ngã. Mẹ, con đưa em về phòng .”

Mẹ Ôn hỏi thêm gì.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên thể nhỏ bé của cô. Vừa định rời thì thấy tiếng thì thầm khe khẽ.

Tô Cẩn dừng bước, xổm xuống, ghé sát rõ.

“Anh ơi~”

Âm thanh đó mang theo vẻ ngọt ngào, nũng nịu khiến trái tim ngứa ngáy.

Tô Cẩn chằm chằm gương mặt ửng hồng, còn tan rượu của Ôn Sơ, ánh mắt thể rời . Cô nhắm mắt , đôi môi mỏng đỏ hồng trông thật mê .

Tô Cẩn bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên rồ… hôn cô.

Ngay lúc cảm nhận thở nóng rực đang tiến gần, Ôn Sơ lập tức mở bừng mắt, kinh hãi đẩy Tô Cẩn .

Tô Cẩn hình sự “giả say” của cô, trong chốc lát cũng nên đối mặt thế nào.

Ôn Sơ chỉ mới thử thăm dò một chút, ngờ Tô Cẩn thực sự tình ý với . trong lòng cô, chỉ là trai, cô thể chấp nhận nổi điều đó ngay lúc .

nếu… thực sự chỉ là Tô Cẩn, lẽ vẫn còn đường lui.

gì nặng nề, chỉ nhàn nhạt bảo khỏi phòng.

Tô Cẩn định khép cửa rời thì phía vang lên tiếng gọi khe khẽ:

“Tự Bạch?”

Bước chân Từ Cẩn chững , quên cả phản bác. Vì Ôn Sơ từng gọi sai tên như .

rõ sự do dự và chấn động trong ánh mắt , cất giọng đều đều, như đang xác minh một điều hiển nhiên:

“Bàn tay em ở thế giới từng thương… Anh chính là Thẩm Tự Bạch, đúng ?”

Thẩm Tự Bạch cũng lỡ lời. Anh xoay , cô, khẽ gật đầu thừa nhận: “ .”

Ôn Sơ khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ tự giễu. Cô chậm rãi bước xuống giường, từng bước tiến gần .

Không trách lúc cô ăn lựu, liền tự tay bóc vỏ. Không trách khi cô uống sữa đậu nành, liền mua đậu về tự xay. Cũng trách ánh mắt giống ánh mắt một dành cho em gái.

Hóa tất cả… là ảo giác của cô.

Ôn Sơ thể tin nổi, trai sống cùng cô hơn mười năm nay, biến thành một khác. Mà đó… tại là Thẩm Tự Bạch?

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Thẩm Tự Bạch đưa tay lau giọt nước nơi khóe mắt cô, nhưng Ôn Sơ như chim sợ cành cong, hoảng hốt lùi , lớn tiếng hét: “Đừng gần!”

Anh bộ dạng sợ hãi của cô, tim như d.a.o cứa, vô cùng hổ thẹn. Thẩm Tự Bạch cúi đầu thấp, cổ họng nghẹn ứ nên lời.

Ôn Sơ , tất cả ký ức cũ như ùa về.

Cô vốn dĩ… sắp quên . Vốn dĩ… bắt đầu một cuộc sống mới.

Loading...