Không phải duy nhất - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-11-12 15:23:51
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm trở về. Sau khi nộp tài liệu về công ty, thấy còn sớm, dứt khoát gọi taxi đến thẳng công ty Chu Việt tìm .
Cửa thang máy mở , ánh đèn chớp lóe mắt, thấy một giọng vô cùng quen thuộc:
“Chị Triệu, thật sự cần đưa cho Chu tổng một ly ?”
“Không cần , Chu tổng bao giờ uống đồ ngọt.”
Khuôn mặt trẻ trung xinh của Kiều Mộc xuất hiện mặt . Trong phút chốc, đại não trống rỗng, như thể m.á.u trong đều ngừng lưu thông.
“Ôi, Bà chủ đến .”
Chị Triệu Thanh (phụ trách nhân sự) thấy , vội vàng chạy đến chào đón, “Chu tổng và mấy bên bộ phận R&D đang họp, Bà chủ cứ tạm với một lát nhé — Tiểu Kiều, đưa ly sữa dư đó cho Bà chủ .”
Kiều Mộc xách ly sữa tiến đến, dùng ánh mắt săm soi đ.á.n.h giá từ xuống .
Một lát , cô khẽ một tiếng đầy ẩn ý: “Bà chủ?”
“Cổ họng thoải mái, uống đồ lạnh.”
dùng hết sức lực mới thể kiềm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, lặng lẽ đ.á.n.h giá Kiều Mộc đối diện.
Nói đúng , đây là đầu tiên và cô chạm mặt trực diện.
Kiều Mộc nghiệp đại học một khuôn mặt đặc biệt thu hút, da trắng, đường nét tươi tắn rạng rỡ, chỉ cần đó thôi cũng toát một vẻ công kích sắc bén khó tả.
Cô tự nhiên và phóng khoáng , một lúc , : “Xin nhé, hỏng hoa của cô.”
Mặc dù , nhưng ánh mắt cô hề chút hối nào.
Cũng giống như kiếp , khi nàng tìm đến tại đám tang Chu Việt, vẻ mặt cô đầy oán hận, ngang nhiên đến mức dường như mới là thứ ba xen giữa họ.
Nghĩ đến đây, hít một thật sâu, đầu chất vấn Triệu Thanh: “Tại tuyển một như ?”
Giọng điệu gay gắt đến mức chính cũng kinh ngạc.
Triệu Thanh ngạc nhiên , chậm rãi đáp: “... Là Chu tổng cho phép ạ.”
Là Chu tổng cho phép.
Những lời như một thanh kiếm sắc nhọn, lập tức đ.â.m xuyên tim .
gần như thất thần thứ mắt, vẻ khó hiểu của Triệu Thanh và sự đắc ý của Kiều Mộc, cánh cửa phòng họp cách đó xa mở .
Và Chu Việt bước , thấy và Kiều Mộc đang đối mặt, bước chân khựng .
Anh với vẻ mặt phức tạp gọi một tiếng: “Tư Tư.”
định bỏ , nhưng thành.
Bởi vì Kiều Mộc nắm chặt cánh tay : “Đừng mà, nếu cô để tâm bó hoa đó như , đền cho cô là . và Chu tổng bắt tay hòa , cô cũng nhân vật chính của vụ xích mích hôm đó, cần nhớ mãi chuyện chứ?”
“Được , em về việc .”
Cuối cùng Chu Việt cũng bước đến, nhíu mày với Kiều Mộc một tiếng, đưa văn phòng của , tiếp theo liền nắm tay .
rụt một chút, tránh khỏi .
Vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
“Tư Tư, đừng vô cớ gây rối ?” Chu Việt hạ giọng, “Em hai mươi lăm tuổi , giở cái tính trẻ con mặt bao nhiêu như , trông xí lắm.”
ngơ ngác .
Hai năm đầu khi mới đại học, cuộc sống của chúng đặc biệt nghèo khó. Dù , Chu Việt vẫn cố gắng tích góp từng chút một từ tiền thêm hàng tháng, dẫn chơi công viên giải trí.
“Hồi nhỏ ở cái công viên giải trí cũ nát tại thị trấn, ngựa gỗ vòng đều gỉ sét hết cả, ba em dẫn em trai chơi, em chỉ thể giúp họ cầm hành lý, bên cạnh. Từ lúc đó nghĩ, Tư Tư, nhất định đưa em chơi công viên giải trí nhất thế giới .”
Cả buổi chiều hôm đó, chơi bất kì trò nào khác, chỉ lặp lặp việc những con ngựa gỗ vòng.
Sau đó một bé gái chỉ , hỏi nó: “Chị lớn như , chơi trò chơi của con nít ạ?”
Chu Việt liền cúi xuống, nhẹ nhàng với cô bé: “Bởi vì chị cũng là cô bé của trai mà.”
Thật Chu Việt chỉ lớn hơn ba tháng, nhưng luôn tự nhận là bảo vệ .
Anh quả thực .
từng nghĩ, sẽ một ngày, sẽ mãi mãi hạnh phúc, cũng sẽ chĩa nòng s.ú.n.g .
“Anh dối.”
Cơn đau đầu kịch liệt kéo dài nhiều ngày ở kiếp dường như tái phát, cố gắng kiềm nén giọng run rẩy, “Nửa tháng , hứa với em, sẽ tuyển cô công ty . Anh cũng sẽ bất kì giao thoa nào với cô nữa. hiện tại, cô đang việc ở công ty , còn với em rằng, hai bắt tay hòa.”
“Chu Việt, lời hứa của chỉ duy trì nửa tháng thôi ?”
“Lâm Ngôn Tư!”
Anh gọi cả họ lẫn tên, lạnh lùng quát mắng một tiếng, ngay đó cơn đau trong đầu bỗng trở nên dồn dập và dữ dội.
Giây tiếp theo, mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh , đang ở bệnh viện.
Xung quanh thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c sát trùng, Chu Việt ở mép giường, thấy tỉnh, lập tức nắm lấy tay :
“Tư Tư, bác sĩ em gần đây tinh thần luôn căng thẳng, lẽ do áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu — Đừng suy nghĩ nữa , đó thật sự chỉ là giấc mơ. Kiều Mộc cũng giải thích với , hôm đó cô thất tình nên tâm trạng , thật ngày thường vẫn là một cô bé lễ phép.”
“Hơn nữa, tuyển cô là vì bản kế hoạch cô nộp buổi phỏng vấn nhiều điểm sáng tạo, tuy thiện, nhưng nhiều ý tưởng là thứ công ty chúng đang cần — Tư Tư, em mà, công ty chúng đang trong giai đoạn phát triển, cần những tài năng sáng tạo.”
Anh nhiều, nhưng bất kì phản ứng nào.
Giọng Chu Việt đột nhiên trở nên nôn nóng: “Tư Tư, rốt cuộc em thế nào mới lòng?”
thều thào: “Sa thải cô .”
Anh , vẻ mặt tràn đầy thất vọng: “Lâm Ngôn Tư, em biến thành một ngang ngược vô lý từ lúc nào ?”
Trái tim quặn thắt dữ dội.
gì, chỉ nhắm mắt , lặp một nữa: “Sa thải cô , nếu em sẽ dọn khỏi nhà .”
“Nhà ?”
Chu Việt như từ ngữ chọc giận, đột ngột dậy, cúi chằm chằm :
“Lâm Ngôn Tư, chúng kết hôn ba năm , trang trí theo sở thích của em, bây giờ em gọi căn nhà đó là “nhà ” ư?”
Dừng hai giây, vẻ mặt dịu xuống: “Đừng giận dỗi, Tư Tư, rời khỏi nhà em còn thể ?”
Lời Chu Việt là sự thật.
Tính cách luôn hướng nội, cộng thêm bận rộn thêm, suốt thời đại học hầu như kết giao bạn bè nào.
Vài bạn gái mối quan hệ tệ, cũng vì họ ở thành phố ban đầu việc, còn thì dứt khoát đổi công việc, theo Chu Việt đến Thượng Hải lập nghiệp, nên chỉ thể giữ liên lạc qua mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-phai-duy-nhat/chuong-2.html.]
Ở nơi , cuộc sống của ngoài công việc chỉ .
Hiện tại xảy mâu thuẫn, thậm chí tìm một nơi nào để tá túc tạm thời.
Vì , khi xuất viện, vẫn theo Chu Việt về nhà.
Chỉ là từ đầu đến cuối, thêm với một câu nào.
và Chu Việt, cứ như bắt đầu chiến tranh lạnh.
Anh dường như ảnh hưởng, vẫn , công tác, đàm phán hợp đồng như thường lệ... thậm chí, trao đổi công việc riêng với Kiều Mộc.
Sở dĩ điều , là vì Kiều Mộc chạy đến kết bạn wechat với .
Cô lấy cớ là xin , nhưng khi thêm , đăng nhiều bài Nhật Ký liên quan đến Chu Việt.
Trong đó một bài, là chụp trong văn phòng Chu Việt, chống tay lên bàn cúi xuống, chăm chú gì đó với cô màn hình, hai gần .
Còn cô cầm điện thoại chụp nghiêng khuôn mặt : “Ông chủ trai đang trực tuyến hướng dẫn Tiểu Kiều việc.”
Ở khu vực bình luận, cô còn đăng thêm một câu: “Cảm ơn , nhưng ông chủ kết hôn sớm , thật sự là gia môn bất hạnh (ý chỉ gia đình hạnh phúc).”
chụp màn hình bài đăng đó, đưa cho Chu Việt xem.
Anh ngẩn , lấy điện thoại lướt hai cái, bất lực ngẩng đầu:
“Cô xóa . Chắc cũng lời hành động của , cô gái nhỏ mà, khó tránh khỏi việc chu .”
im lặng một lát, cố nén nỗi đau cuộn trào trong lòng: “Chu Việt, xem, còn tìm sẵn lý do cho cô nữa.”
Sống một đời, mới phát hiện vô lực đến thế.
Tình yêu là một thứ thuộc về chủ quan, dù , cũng thể ngăn cản trái tim Chu Việt từng chút từng chút tiến gần đến Kiều Mộc.
Khi mùa đông đến, sinh nhật của Chu Việt cũng tới.
Dù đang trong thời kì chiến tranh lạnh, vẫn chuẩn quà cho .
Bởi vì đây là điều chúng ước định từ nhỏ.
Mang theo món quà đường đến công ty Chu Việt, luôn thất thần, suy nghĩ nhiều về chuyện cũ.
Lúc bà nội Chu Việt mất, rơi một giọt nước mắt nào, chỉ bia mộ với đôi mắt đỏ hoe, chằm chằm bức ảnh đen trắng.
nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của từ phía , khẽ : “Em sẽ luôn luôn ở bên , vẫn còn em.”
Khi ba đuổi khỏi nhà, cũng với những lời y hệt.
Từ đến nay, chúng chỉ .
Suy nghĩ miên man, chiếc xe chạy đến tòa nhà công ty .
Bước khỏi thang máy, một con mèo tam thể nhảy bổ đến.
theo bản năng lùi một bước.
Triệu Thanh vội vàng chạy tới, bế nó lên:
“Xin Bà chủ, đây là con mèo Tiểu Kiều ôm tới, là tội nghiệp cứ ở công ty, Chu tổng liền cho phép nuôi ở công ty.”
Lại là Kiều Mộc.
, Chu Việt vẫn luôn thích mèo, nhưng vì dị ứng lông mèo sẽ dẫn đến hen suyễn nên dám nuôi.
Và Kiều Mộc cũng thích mèo.
Giữa họ quá nhiều điểm hợp như , nên dù đầu gặp mặt vui vẻ, vẫn sẽ vô thức cô thu hút ?
xách túi quà, từng bước đến cửa văn phòng.
Tại bàn việc cách đó vài bước, Kiều Mộc đang lưng với .
Và Chu Việt bưng một chiếc ly tới, đưa tay cô : “Uống t.h.u.ố.c cảm tiếp kế hoạch, vội vàng chi lát nữa.”
Kiều Mộc ngửa đầu, : “Em xong sớm, để tan tầm chậm trễ việc ăn mừng sinh nhật cho .”
Giọng điệu vô cùng mật.
Chu Việt giơ tay đặt lên trán cô dò nhiệt, xoay : “Vẫn còn nóng, giúp em...”
Lời hết, thấy ở cửa, đột ngột dừng tại chỗ.
Nhận thấy điều bất thường, Kiều Mộc cũng , ánh mắt dừng mặt , khóe môi cong lên một nụ khiêu khích.
Có lẽ là nhờ tình yêu bồi đắp, khuôn mặt vốn tươi tắn của nàng giờ đây qua càng thêm xinh quyến rũ, khác biệt với phụ nữ tiều tụy cực đoan ở đám tang kiếp .
Những khác trong văn phòng đều bất động, nhưng ánh mắt về phía , đều pha lẫn một chút đồng cảm và thương hại.
Khoảnh khắc đó chợt hiểu , vì kiếp vài đến công ty tìm Chu Việt, nhân viên của đều thái độ kì lạ với .
Thậm chí một cô gái đến phòng nước, nơi đang pha cà phê, với :
“Bà chủ, thời gian chị nên đến công ty dạo chơi nhiều hơn nhé, đều thích chị.”
Lúc đó chỉ hiền hòa: “Chị cũng bận công việc lắm, các em team building thể bảo Chu Việt gọi chị cùng.”
Ánh mắt cô phức tạp , một lúc , cô thở dài.
Hóa cả thế giới đều chuyện và Kiều Mộc.
Chỉ là .
xách chiếc hộp quà, bắt taxi về nhà.
Gần như ngay khi mở cửa, Chu Việt đuổi theo .
Giọng nghẹn gọi : “Tư Tư, đừng như .”
“Như thế nào?”
hít một thật sâu, run rẩy , “Chu Việt, ly hôn với em, đúng ?”
“Anh hề nghĩ như !”
Chu Việt phản ứng dữ dội, đột ngột bước tới một bước, dồn tường:
“Anh và Kiều Mộc gì xảy cả, chỉ là hai ngày nay cô thức đêm thêm nên cảm, quan tâm cô vài câu thôi.”
“Như còn đủ ?”
mặt cảm xúc , kinh ngạc vì giọng cũng thể lạnh lẽo và sắc nhọn đến thế:
“Có để cô m.a.n.g t.h.a.i con của mặt em, rằng nếu em, họ sớm kết hôn , như mới tính là xảy chuyện ?”
“Lâm Ngôn Tư!”