Chưa kịp để  nhận, Trần Hoán  giật phăng từ tay , vứt thẳng  như đồ rác.
“Trần Hoán,  điên ?”
 chạy tới, định cúi nhặt  đồ thì   nhanh chóng ôm lên vai: “Đừng động  mấy thứ bẩn , ai  chứa virus gì.”
“Bỏ em xuống!” Dù  giãy giụa, đ.ấ.m đá, vô ích,  vẫn khiêng  .
Chỉ tới khi  nhét  xe,  mới đá   một cái, nhưng ngay lập tức mắt cá chân   giữ chặt. Với  hình to lớn,  dễ dàng khống chế hai chân  khi bước  xe.
Hắn giơ tay kéo áo  .
“Đồ khốn!” Không suy nghĩ, mắt  đỏ hoe tát  một cái.
Trần Hoán nghiến răng, nhưng  dừng , tay  mạnh hơn, áo   xé toạc. Chiếc áo mùa hè mỏng chỉ  cú giật còn  chiếc áo hai dây đen.
 cuộn , mắt đỏ hoe vì tức và uất ức, bật : “Trần Hoán, nếu  dám bắt nạt em, em sẽ  cần  nữa.”
Hắn đột ngột quấn  bằng một chiếc áo khoác  ôm chặt: “Anh  thể bắt nạt em. Chỉ là áo em  bẩn,  đang giúp vứt  thôi.”
Về đến nhà, Trần Hoán vẫn khăng khăng tắm giúp .
“Anh  ngoài, em tự tắm .”
“Tiểu Tịch,   tự tay tắm cho em thì lòng  mới yên.”
Lần đầu  thấy  cố chấp đến . Quá trình “tắm” thực chất như một cuộc chiến:  như con mèo  ép, dù cào cấu, đ.ấ.m đá thế nào,  cũng  buông. Mặt và cổ  đầy vết cào rướm m.á.u mà vẫn  thả tay.
Chưa bao giờ  thấy nhục nhã như lúc đó; dù là  yêu,  nay chúng  chỉ hôn và vuốt ve,  bao giờ trơ trọi như . Cuối cùng   cạn nước mắt,  còn sức chống cự.
 để  lau khô và đặt lên giường, nhưng “nghi thức”  dừng. Hắn hôn  từng chút,   nơi của cơ thể, tới bờ vai thì hôn thành cắn, kìm nén giận nhưng  dám cắn quá mạnh.  ôm , mắt đỏ hoe,    chửi rủa,   mê man lúc nào.
Khi tỉnh dậy thấy  đang truyền dịch, Trần Hoán quỳ bên giường,  chạm trán lên trán  kiểm tra nhiệt độ: “Tiểu Tịch,  xin , là  của .”
 khẽ ho,  mặt ,  thèm đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-ngan-noi-ke-phan-dien-tim-duong-chet/chuong-5-khong-ngan-noi-ke-phan-dien-tim-duong-chet.html.]
Lúc đó  Trần  tới, mang theo chén thuốc bổ bà hầm lâu trong bếp. Bà đỡ   dậy, xoa mặt: “Tiểu Tịch, để  cho con ăn chút nhé?”
Thấy bà,  òa , lao  lòng bà kể lể: “Con   gặp  nữa,  đuổi    giúp con.”
Mẹ Trần quát: “Tên nhóc hỗn láo , còn  cút  ngoài quỳ hối !”
Chờ Trần Hoán rời ,  nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Tịch, nó sai, con  chịu uất ức . Hôm qua bố nó đánh nó  nặng, dây thắt lưng còn đứt, phạt quỳ cả ngày lẫn đêm. Nếu con vẫn giận, khi khỏe  con  thể đánh nó.”
Bà dừng  tiếp: “ đừng bỏ nó. Nếu con bỏ, nó sẽ phát điên. Cho nó thêm một cơ hội,  ?”
 ngẩng lên: “Anh   thương ?”
Mẹ Trần bật  nhẹ: “Vậy là con bắt đầu thương nó  ?”
“Con  thương. Tất cả là do   đáng như .” Dù  thế,  hiểu  thể   đổ  cho Trần Hoán;  cũng  phần  vì  lừa dối .
Ăn xong,  nhờ  gọi  . Nhìn  tập tễnh, thấy rõ  quỳ  lâu. Khi  định quỳ bên giường,  lạnh lùng bảo: “Đừng quỳ nữa,  .”
Anh  xuống, gương mặt căng: “Tiểu Tịch, em  còn giận  ?”
 im, bảo  cởi áo. Anh do dự: “Thôi đừng, trông  lắm.”  gắt: “Cởi  ngay.”
Anh kéo áo lên, lộ  đầy bầm tím, chỗ thâm đỏ.   xúc động  mắng: “Đáng đời.” Rồi thành thật: “Xin , là  của em vì  lừa dối .”
“Tiểu Tịch,    của em. Lỗi là mấy kẻ mặt dày,  cướp em khỏi .” Anh nắm tay : “Được,  hứa  nóng nảy nữa.”
“Và   bắt nạt  khác.” “Được.” “Phải tôn trọng  khác nữa, em  thích cách  thô lỗ.” “Được,  sẽ sửa.”
“Anh  thì  , nếu  em sẽ hủy bỏ việc cho  hôn.” Anh hôn lên trán : “Tin  ,  sẽ sửa.”  giúp  lấy thuốc, bôi các vết thương.
Sau chuyện đó, Trần Hoán chủ động đưa  đến thăm bà của Lục Thời Yến. Bà  sang Trần Hoán hỏi: “Bé Tịch,   cũng là bạn học của cháu ?” Chưa chờ  trả lời, Trần Hoán  mỉm : “Cháu là bạn trai của Tiểu Tịch.” Bà  khan: “Cậu thật  phúc,  cô bạn gái  như Tiểu Tịch.” Anh kể nhiều chuyện vui thời nhỏ cho bà , đến khi Lục Thời Yến cắt ngang thì  xin  và  khỏi phòng.
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Hoán xin  Lục Thời Yến: “Lần   hiểu lầm, xin .” “Giờ  là  em  , khó khăn gì cứ ,  giúp.” Lục Thời Yến lạnh lùng: “Không cần.” Trần Hoán thở dài: “Có vẻ  vẫn  tha.” Lục Thời Yến đáp: “Không ,  sẽ thấy thành ý  thôi.” Hắn  chân thành.
Xuống lầu,  khen : “Tốt lắm, giữ phong độ nhé.” Chỉ cần    chuyện ngu ngốc nữa, Lục Thời Yến sẽ  tìm cách đối đầu với nhà họ Trần. Tới bồn hoa, Trần Hoán bất ngờ ôm , đòi một nụ hôn kéo dài ba phút; tới khi môi  sưng,  mới chịu buông.  thở, đá nhẹ: “Lần  đừng hôn em giữa chỗ đông  nữa, ngại lắm.” Hắn thản nhiên: “Người yêu hôn  là bình thường, ai thấy ngại là kẻ  lén.”