Lục Thời Yến là nam chính, thừa kế một gia tộc hàng đầu, nhưng từ nhỏ  bỏ rơi, sống chịu nhiều nhục nhằn. Một bà lão mù  nhận nuôi , hai  dựa   mà sống, tình cảm sâu nặng.
Trần Hoán là kẻ thù  đội trời chung của Lục Thời Yến ở đại học. Ngay ngày nhập học,    ưa . Cậu thiếu gia kiêu căng như Trần Hoán  thể chịu nổi  còn kiêu ngạo hơn .
Vào sinh nhật mười tám tuổi, Trần Hoán  cha cho một mảnh đất; trớ trêu , bà lão  sống ở khu . Hắn  phá dỡ khu ổ chuột để xây công viên giải trí, nhưng bà lão kiên quyết  rời . Đứa con trai hỗn láo của bà  nhận tiền, ký giấy đồng ý  bỏ trốn.
Trần Hoán nghĩ gia đình họ cố tống tiền nên dùng biện pháp mạnh, đuổi họ  và cưỡng chế phá nhà. Bà lão tức giận đến mức đau tim và  nhập viện.
Lục Thời Yến vốn lạnh lùng, nhưng liên quan đến bà thì mất lý trí. Nghe tin,  tìm đến Trần Hoán để xử lý. Cả hai vốn  chẳng ưa , nên khi cơn giận bùng lên,  ai tiết chế . Lục Thời Yến quá kích động, nhặt thanh thép gãy đ.â.m thẳng  Trần Hoán.
Chuyện lớn đến tay  lớn. Cha Trần Hoán nổi tiếng bảo vệ con,  con  thương thì cho  bắt Lục Thời Yến  đồn. Cùng lúc, bà lão qua đời ở viện, Lục Thời Yến  kịp gặp bà  cuối. Cái c.h.ế.t của bà trở thành vết nứt lớn giữa  và nhà họ Trần.
Sau khi  đón về nhà họ Lục, mục tiêu đầu tiên của Lục Thời Yến là trả thù nhà họ Trần. Còn Trần Hoán, khi   phận Lục Thời Yến, việc đầu tiên   là đưa  về bên gia đình .
 vẫn nhớ ngày chia tay ở sân bay,   tươi, tự tin : “Tiểu Tịch, ngoan chờ  về cưới em nhé.”  điều  nhận   là tin nhà họ Trần phá sản.
Trên ôtô, quản gia  vết thương  mặt Trần Hoán, nghiêm nghị: “Thiếu gia, ai dám to gan động tay với ? Có cần cho   dạy dỗ ?”
Nghe ,  giật .
Thật  trách Trần Hoán kiêu ngạo— nhờ chiều chuộng của gia đình.
Sợ quản gia điều tra,  vội : “ đánh đấy.”
Quản gia ho một tiếng  đáp: “À,  là cô bé Lâm Tịch đánh,  coi như    gì.”
Thấy  chịu , Trần Hoán lập tức bám lấy cơ hội, dí vết thương  gần ,  bộ tội nghiệp: “Tiểu Tịch, mặt  đau quá, em thổi cho   ?”
 đẩy mặt  .
Như một con ch.ó lớn,  dụi đầu  vai   nũng: “Tiểu Tịch, để ý   mà.”
Tiếng  của quản gia vang lên từ phía , khiến  đỏ mặt: “Trần Hoán, buông em .”
“Tiểu Tịch, cuối cùng em cũng chịu  chuyện với  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-ngan-noi-ke-phan-dien-tim-duong-chet/chuong-2-khong-ngan-noi-ke-phan-dien-tim-duong-chet.html.]
Xe  đến cổng biệt thự họ Trần, Trần Hoán yêu cầu dừng ,  tối nay sẽ qua nhà  ngủ.
Quản gia  ngạc nhiên: “Vậy bữa tối,  cho đầu bếp mang sang chứ?”
“Ờ thì…” Trần Hoán định đồng ý,  đổi ý: “Không cần phiền phức,  xong mang qua là .”
Quản gia   .
 trừng mắt  Trần Hoán: “Ai cho phép  qua nhà  ở?”
“Tiểu Tịch,  chỉ sợ ba  thấy vết thương  càu nhàu thôi. Em cho  ngủ nhờ một đêm  ?”
Miệng xin ở nhờ, nhưng khi dùng dấu vân tay mở khóa nhà ,  chẳng khách sáo chút nào.
Cũng  thôi, nhà hai gia đều là hàng xóm, duyên phận của chúng  còn kéo dài từ khi còn trong bụng . Năm đó hai nhà cùng mang thai, cùng sinh con trong một ngày. Hắn sinh   mười lăm phút, từ nhỏ  lấy đó  cớ ép  gọi  là . Rõ ràng bằng tuổi nhưng  luôn nhanh nhẹn hơn, từ   đến  . Hắn luôn cho rằng  thuộc về nhà , đến nỗi    bế  về là   om sòm.
Một khi tách chúng  ,    như sắp chết. Vậy nên, hoặc  qua nhà , hoặc  qua nhà , hiếm khi rời . Những năm gần đây, bố   dồn sức cho nghiên cứu, thường cách vài tháng mới về, nên  sống ở nhà họ Trần nhiều hơn.
Lần cuối cùng cùng về nhà  là  kỳ thi đại học, khi Trần Hoán tỏ tình.  đồng ý,  trở nên háo hức, luôn  khám phá “bí mật” cơ thể .   chịu nhiều, ngay cả hôn chỉ dừng ở mức  . Mới nhập học một tháng,   như  phát điên vì  kiềm chế.
Cửa  mở,  đẩy   tường.
“Tiểu Tịch, em   cho  thoải mái hôn mà.”
Ánh mắt  sâu thẳm, lời  lả lơi.
“Anh hôi quá,  tắm .”  khó chịu đẩy .
Hắn kéo áo lên ngửi,   chạm nhẹ trán : “Hôi chỗ nào, đây rõ là mùi đàn ông, mùi hormone đấy.”
“3…” Thấy  bắt đầu đếm, Trần Hoán giơ tay đầu hàng: “Đi, ,   tắm ngay đây.”
Hắn bước  chỉ mặc quần đùi thể thao, tóc ướt  lau. Khi tóc rủ xuống, vẻ kiêu ngạo giảm bớt, những giọt nước  tóc rơi xuống vùng bụng rắn chắc, tỏa một sức hấp dẫn lạ thường.