Không Muốn Làm Anh Trai Của Em Nữa, Chỉ Muốn Em Thôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:35:02
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ký ức ăn sâu trong xương tủy khiến ngoan ngoãn gửi địa chỉ cho .

 

Gửi xong mới hồn, bắt đầu hoảng loạn.

 

Lục Cẩn Thời sẽ đến thật chứ?

 

Đi trong phòng một hồi, chợt nhớ đang ở Nhật Bản, hoảng cái gì chứ.

 

Sao thể đến thật ?

 

Nghĩ đến đây, yên tâm ngủ.

 

Nửa đêm, gọi điện thoại cho .

 

mơ màng bắt máy.

 

Chất giọng lạnh lùng lâu thấy truyền qua chiếc điện thoại băng giá:

 

"Mở cửa."

 

Đầu óc giật tỉnh táo.

 

"Lục Cẩn Thời?! Ơ... Anh?"

 

Bên dường như truyền đến tiếng khẽ.

 

Đang nghi ngờ ảo giác , giọng nghiêm túc vang lên: " đang ở cửa phòng em, mở cửa."

 

Lần thì tỉnh hẳn .

 

Nhảy xuống giường, giày cũng chẳng kịp mà chạy mở cửa.

 

Trời tháng mười một, đàn ông ở cửa mặc một chiếc áo khoác đen nổi bật vóc dáng cao ráo, cân đối.

 

Cảm giác lạnh lùng sương ập mặt.

 

nhịn mà rùng một cái.

 

Ánh mắt rơi một chỗ nào đó , ánh khựng , trở nên tối tăm và sâu thẳm.

 

"Anh, ở đây?"

 

"Không em mời ?"

 

hổ: "... Gửi nhầm."

 

"Vậy ban đầu em định gửi cho ai?"

 

Mắt khẽ nheo , khí thế quanh bỗng trở nên lạnh lẽo: "Bạn trai?"

 

cảm thấy áp lực vô hình, vội vàng giải thích: "Không , là Nguyễn An Nhiên, mà."

 

"Em vẫn còn qua với cô ?"

 

"Sao thế ạ?"

 

Anh nhíu mày, vẻ cực kỳ khó chịu với cô bạn của .

 

Cũng đúng, hồi cấp ba thích An Nhiên .

 

Anh cúi đầu xuống, bỗng nhíu mày: "Sao giày?"

 

vội vàng giày.

 

Lúc đầu , phát hiện đóng cửa .

 

Ngăn cách cái lạnh ở bên ngoài.

 

Thấy về phía , căng thẳng:

 

"Anh, cũng ở Nhật Bản ?"

 

"Công tác."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-muon-lam-anh-trai-cua-em-nua-chi-muon-em-thoi/chuong-2.html.]

"Tối nay ?"

 

"Không em ngủ cùng em ?"

 

khổ: "Không thừa là em gửi nhầm ..."

 

"Lâm Mịch Tuyết."

 

Anh gọi cả tên lẫn họ là thấy sợ.

 

Hồi cấp ba, mỗi khi gì khiến hài lòng, đều gọi cả họ tên .

 

"Chúng bốn năm liên lạc nhỉ?"

 

"Vâng..."

 

"Vậy, mà em gửi nhầm ?"

 

Ánh mắt u ám.

 

"Em cố ý gửi nhầm?"

 

"Không !"

 

"Em ghim tin nhắn của lên đầu?"

 

Đầu cúi càng thấp hơn.

 

"Ha..."

 

Một tiếng khẽ truyền đến từ đỉnh đầu, giọng điệu khẳng định: "Tại em ghim hộp thoại tin nhắn của lên đầu?"

 

Anh bỗng nhiên áp sát, mang theo sự chất vấn đầy dồn ép.

 

lùi theo bản năng, đề phòng vấp chân giường, mất thăng bằng suýt ngã.

 

Lục Cẩn Thời đưa tay kéo , nhưng kéo .

 

Cuối cùng cả hai cùng ngã xuống chiếc chăn êm ái.

 

Tay khéo đè trúng... chỗ hổ.

 

Cảm nhận bàn tay n.g.ự.c dường như động đậy.

 

Mặt đỏ bừng.

 

Bộ váy ngủ mỏng, hơn nữa khi ngủ cũng mặc nội y...

 

"Lưu manh, ... dậy!"

 

đẩy .

 

Lại trở tay đè : "Em gọi là lưu manh , thực hiện đúng cái danh xưng thì thiệt thòi quá?"

 

Giọng điệu cợt nhả, ánh mắt lười biếng.

 

dám tin .

 

Bốn năm gặp, luôn khắc kỷ phục lễ, nghiêm túc lạnh lùng giờ những lời một cách thuận miệng như ?

 

"Anh, thật sự là ?"

 

"Ai là trai em?"

 

Tay túm lấy một điểm nào đó, khẽ nhéo.

 

Một luồng điện chạy dọc , cơ thể cứng đờ.

 

Anh u ám chằm chằm : "Anh trai sẽ thế với em ?"

 

Cái đó chứa đựng quá nhiều tình cảm, khiến thốt nên lời.

 

Cũng nhớ chuyện

 

 

Loading...