Là cảm thấy nữ nhân tham lam vinh hoa quyền thế, là cảm động vì bà nguyện vì ông mà vứt bỏ cả chồng con?
Ta chợt hiểu .
Sở dĩ tiên đế để Lý Tuyên cho bà nuôi dạy, là bởi vì bản bà vốn dĩ là một thành thục .
Mà Lý Tuyên, nhầm , bà gọi là "Huyền nhi".
"Có lẽ đạo sĩ đúng, là mệnh của nó ."
Phùng Thông đột ngột nhắc đến câu , rõ vì .
"Vậy nương nương còn hỏi chuyện về nữa ?"
Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu , bà mím môi, chăm chú , nhẹ giọng hỏi:
"Lúc nó còn nhỏ, chắc cũng nhận nuôi chứ?"
Ta im lặng một thoáng, đang định lên tiếng.
Phùng Thông giơ tay, nhắm mắt, nghiêng đầu , giọng run rẩy:
"Thôi , bản cung nữa. dù nó ở , đều sẵn lòng nhận nó."
Từ góc độ của thể rõ biểu cảm của bà, nhưng chiếc cổ đang khẽ run lên của bà rõ, bà đang kìm nén một nỗi đau lớn.
"Nương nương, nếu là , thể tha thứ ?"
Phùng Thông bình cảm xúc, chậm rãi :
"Ta cũng dám mơ đến cảnh mẫu từ tử hiếu. Chỉ là nếu nó sống …"
Giọng của bà chợt khựng , "Cho dù nó tha thứ cho , ít nhất nó vẫn một là Thái hậu, như đủ để nó sống một cuộc đời ấm no thiếu thốn ."
Nàng đầu , trong mắt ánh lên tia sáng:
"Ngươi tung tích nó, hãy giúp chuyển lời đến nó, xem nó nguyện ý ..."
Ta chút nghĩ ngợi liền đáp: "Hắn nguyện ý."
Ta và bà lặng lẽ .
Chẩm Nguy là của .
Ta tuyệt đối sẽ để bà đưa Chẩm Nguy .
Phùng Thông ngẩn : "Ngươi cứ hỏi thử ."
Ta đồng ý với bà, cáo lui.
trong lòng quyết, sẽ hỏi bà.
Không ai thể mang Chẩm Nguy rời khỏi .
Dù cho đó là Thái hậu đương triều.
Dù cho đó là mẫu ruột của .
trớ trêu , đó là Thái hậu đương triều.
Trớ trêu , đó chính là mẫu của .
Lòng rối như tơ vò, cứ thế loạng choạng trong cung, chẳng từ lúc nào bước tới gần tẩm điện của Lý Tuyên.
Thì là đến gặp sư phụ.
Sư phụ đang nghiêng trường kỷ, bắt chéo hai chân, chăm chú sách.
Khi còn ở Thanh Tuyệt phủ, thích tạp thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-mong-su/chuong-78.html.]
Nay Lý Tuyên hoàng đế, sách gì cũng , mà sư phụ vốn chí lớn, chẳng mấy chốc đắm chìm trong cuộc sống hôn quân.
Đến mức tiền triều hậu cung, dù cảm thấy hoàng đế dạo khác, cũng chẳng mấy ai bận tâm, bởi vì cũng là hôn quân, ít sư phụ nay ôn hòa hơn xưa nhiều.
Ta nhẹ nhàng bước điện, bất ngờ giật lấy quyển sách trong tay .
"Người cũng nên chút chính sự đấy."
Lý Tuyên sửng sốt một thoáng, ngước mắt lên , mỉm để tâm:
"Xem ngươi định giao chính sự gì cho đây?"
Ta kéo nội thất.
"Sư phụ, dễ gì đưa rời khỏi hoàng cung, nhưng nơi là Thanh Tuyệt Sơn, cẩn thận hơn một chút."
Ta kể cặn kẽ tình thế trong cung hiện nay cho sư phụ .
"Chỉ cần theo Phùng Thông, với mưu trí và tính cách của bà , sẽ dễ gì tay với . nếu bà thực sự dung , thì thể lui một bước cầu đến Tiêu quý phi giúp đỡ.”
“Nàng là mà một tay nâng đỡ trong cung, lòng ơn với sâu sắc, nay Thái tử điện hạ cũng càng ngày càng theo lời của Tiêu quý phi.”
“Ba liên thủ, chắc chống Phùng thái hậu. Lại lui thêm một bước, nếu Tiêu quý phi khoanh tay , còn giữ một bí mật. Chỉ cần tiết lộ với nàng , nàng nhất định sẽ trở mặt với Phùng Thông."
"Ngươi bước tới bước lui như , cuối cùng tới ? Ngươi rốt cuộc đang cái gì?"
Ta chằm chằm , nhíu mày trầm ngâm.
Sư phụ giỏi bày mưu tính kế, dù dạy tận tay, chắc .
"Thôi bỏ , sư phụ, nếu chuyện gì, cứ đến trong mộng tìm ."
Như vẫn là thỏa nhất.
"Khoan ! Khoan ! Phù Khương, vì ngươi với những điều ?"
Người nắm chặt vai , ánh mắt nghiêm nghị, dồn dập hỏi:
"Có ngươi đang giấu điều gì đúng ?"
Mọi việc rối như tơ vò, chẳng bắt đầu từ .
Ta lẩm bẩm: "Nhân quả quấn lấy , chỉ mong giải thoát."
Người nhíu mày: "Cái gì?"
"Sư phụ, từ nhiều năm , từng g.i.ế.c một . Có lẽ đó sắp về tìm báo thù ."
"Có lẽ?"
Ta đẩy sư phụ , quỳ một chân xuống, ngẩng đầu , ánh mắt kiên định:
"Sư phụ, nếu một ngày nào đó c.h.ế.t , bất kể là c.h.ế.t tay ai, cầu xin sư phụ đừng báo thù cho ."
Ánh mắt chợt biến đổi.
"Ngươi là ai g.i.ế.c ngươi ?"
Hồng Trần Vô Định
"Ai cũng thể."
Ta ngẩng thẳng lưng, giọng cứng rắn như sắt thép:
"Bởi vì là vô tội, nên xin hãy dừng ở đây."
Người lặng lẽ thật lâu, thở dài, đưa tay đỡ dậy, ôm chặt lòng.
"Phù Khương, bất kể bên ngoài ngươi gì… là của sư phụ. Ta nên đuổi ngươi khỏi sư môn khi . Khi đó ngươi còn quá nhỏ…"
Người vỗ nhẹ lưng .
"Những ngày gần đây cứ nghĩ mãi, nếu năm xưa đuổi ngươi khỏi Thanh Tuyệt phủ, ngươi sẽ xuống núi lang thang, Lạc Ninh sẽ tiến cung… lẽ chuyện đều sẽ xảy .”
“Ai cũng lúc tự cho là đúng. Sư phụ từng nghĩ ngươi là kẻ đáng chết."