Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khống Mộng Sư - Chương 62: Báo Ứng – Đêm tuyết giết kẻ phụ tình

Cập nhật lúc: 2025-07-05 20:21:37
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

35

 

Lồng bạc giam cầm mười năm vừa mở ra, con cá ấy quấn quanh cổ tay ta bơi lượn.

 

Ta đưa tay lên cao, cá bơi trong không trung, từng vòng từng vòng, thân thể nó lớn dần, dần dần che kín cả bầu trời.

 

Ta ngẩng đầu nhìn lên.

 

Người bên cạnh giọng lạnh như băng, răng nghiến ken két:

 

"Nàng… vì sao… không dùng Sở Vô Yếm?"

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ nghiêng người tới gần, mũi nhẹ hít một hơi:

 

"Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"

 

Chẩm Nguy siết chặt cổ tay ta, giọng đầy căm tức: "Nàng luyến tiếc hắn sao?"

 

Ta nhìn hắn một lúc, đột nhiên vung tay đánh mạnh vào trán hắn.

 

"Cháy rồi đấy! Mau tỉnh lại đi!"

 

Ta từ từ mở mắt, ánh lửa hắt lên mặt bỏng rát.

 

Trước mắt là màn lụa xanh đang cháy rực, cửa sổ nổ vang lách tách, khói đen do dầu tùng bốc lên ngập tràn trong phòng.

 

Lý Tuyên đang ngã dưới đất.

 

Ta đỡ hắn lên giường, rồi đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.

 

Toàn bộ Hồ Tâm Các, đã chìm trong biển lửa.

 

Trên trời vẫn đang có tuyết rơi, trắng xóa lả tả, cây cầu đá lạnh lẽo vắng tanh không một bóng người, nhưng lớp tuyết trên mặt cầu lại chẳng đủ trắng.

 

Ta lấy chiếc gối mềm ném ra ngoài, liền bị mũi tên từ trong đêm đen b.ắ.n xuyên qua, tan thành mảnh vụn.

 

Ta lập tức đóng sập cửa sổ lại, âm thanh mũi tên cắm vào ván gỗ dồn dập vang lên: 

 

"Phập phập phập——"

 

"Xem ra lời Lý Tuyên nói là thật rồi."

 

"Cung thủ đã chặn cả hai đầu, đến cả nhảy lầu cũng chẳng được nữa rồi."

 

Cửa sổ phía tây đột ngột mở tung, Chẩm Nguy nhảy vào.

 

Ta ngồi bên đầu giường nhìn hắn.

 

"Phải đợi bà ấy tỉnh lại."

 

Chẩm Nguy nhặt con d.a.o găm dưới đất, rút lưỡi ra hướng về phía Lý Tuyên.

 

"Ngươi định làm gì?" – Ta lạnh giọng hỏi.

 

Hắn đứng cạnh giường, chăm chú nhìn Lý Tuyên, phòng bị sẵn sàng:

 

"Đề phòng bất trắc."

 

"Không có bất trắc gì cả."

 

Ta nhẹ nhàng vuốt qua hàng mi của Lý Tuyên.

 

Chẩm Nguy nắm chặt chuôi dao, cùng ta lặng lẽ đợi chờ, liên tục nhìn ra ngoài.

 

Lửa cháy càng lúc càng dữ, cửa lớn cửa sổ sụp đổ ầm ầm, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng hét hoảng loạn.

 

Chẩm Nguy đá bật nửa cánh cửa, nhìn ra ngoài rồi quay lại bên cạnh ta.

 

"Sư phụ, không đi bây giờ thì chúng ta sẽ c.h.ế.t mất."

 

Ta không hề liếc hắn một cái.

 

"Ngươi đi đi. Bà ấy chưa tỉnh, ta sẽ không rời đi."

Hồng Trần Vô Định

 

Chẩm Nguy đặt tay lên vai ta, hạ giọng: "A Tiễn."

 

Ta không chớp mắt, nhìn chằm chằm Lý Tuyên, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại một âm thanh của chính mình:

 

"Mười năm qua, tất cả những gì ta làm, chính là vì khoảnh khắc này."

 

"Xin lỗi, Tiểu Chẩm."

 

"Chuyện này đối với ta, còn quan trọng hơn cả sống chết. Ngươi đi đi."

 

Ta cúi đầu nhìn vào chiếc gương bên hông, cố nén nỗi luyến tiếc trong lòng, tháo xuống, đưa trả lại cho hắn, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-mong-su/chuong-62-bao-ung-dem-tuyet-giet-ke-phu-tinh.html.]

 

"Ngươi được tự do rồi."

 

Một lúc sau, đầu ngón tay ta bị một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy.

 

"Năm đó ta đưa mộng tâm cho nàng, đâu phải để nàng lấy nó mà trả lại sự tự do cho ta."

 

Nghe vậy, ta khựng lại, không đáp lời, nắm chặt chiếc gương đến mức lòng bàn tay đau nhói.

 

Bỗng nhiên, một giọng trầm khàn vang lên, không đúng lúc chút nào.

 

"Phù Khương… là ngươi… Ai, ai đang nói chuyện vậy?"

 

Lý Tuyên trợn to mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ, đưa tay chạm lên yết hầu của mình.

 

"A… a—"

 

Hắn cố thử phát ra âm thanh, chớp mắt liên tục: 

 

"Đây là… là giọng của ta sao?"

 

Chương 27: Báo Ứng – Đêm tuyết g.i.ế.c kẻ phụ tình

 

Ta bỗng chốc bừng tỉnh, buông tay Chẩm Nguy ra, đỡ Lý Tuyên dậy, ôm chặt lấy hắn.

 

"Sư phụ!"

 

Nước mắt nóng hổi tức khắc thấm ướt vạt áo hắn.

 

Lý Tuyên sững sờ một thoáng, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu ta, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:

 

"Ngươi… rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì vậy…"

 

Một bàn tay từ sau vươn tới, kéo ta và Lý Tuyên ra.

 

"Người đã tỉnh rồi thì đi thôi."

 

Chẩm Nguy đi trước mở đường, ta kéo tay Lý Tuyên bước ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng hô "cứu giá", không ít cung nhân, thị nữ vội vã theo sau.

 

Tới cửa chính của Hồ Tâm Các, từ xa đã thấy hàng cung thủ chờ sẵn.

 

Lý Tuyên nhíu mày: "Là hắn?"

 

Chẩm Nguy đứng chắn trước mặt ta, giọng trầm xuống:

 

"Là Sở Vô Yếm. Hắn phụng mệnh đến chặn g.i.ế.c chúng ta, nhưng kỳ lạ là ngay cả hoàng đế đã lộ diện, hắn vẫn không có ý dừng tay…"

 

Sở Vô Yếm mặt không đổi sắc nhìn về phía chúng ta, tay nắm chặt cung, từ từ giương lên.

 

Từng động tác, đều lộ rõ sát ý.

 

Ta và Sở Vô Yếm nhìn nhau từ xa.

 

Sau lưng là lửa cháy ngút trời, trước mặt là tuyết bay đầy trời, từng cơn gió lạnh dồn dập khiến cả mặt mũi lẫn lòng ta đều rét căm căm.

 

"Ngươi nói xem, hắn có thực sự g.i.ế.c ta không?"

 

Chẩm Nguy trầm mặc một lát: "Sư phụ, lần này người thật sự làm quá rồi."

 

"Ta hối hận rồi." 

 

Ta mím môi khẽ nói: "Sớm biết thế, hôm nay đã không mắng hắn là đồ vô liêm sỉ. Giờ chắc hắn hiểu rồi đấy."

 

Chẩm Nguy: "……"

 

Sở Vô Yếm đã kéo căng dây cung, rút ra ba mũi tên, nhưng vẫn chưa bắn.

 

Ta sải bước tiến lên, đứng giữa trời tuyết, khàn giọng hét lớn:

 

"Sở Vô Yếm! Ngươi dám giương cung trước mặt thiên tử, ngươi là muốn tạo phản sao?!"

 

Đáng tiếc là khoảng cách quá xa, đến tai hắn chỉ còn tiếng vang lạc lõng yếu ớt.

 

Chúng ta đều biết rõ, bất kể Hồ Tâm Các đêm nay xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể truyền ra khỏi hồ.

 

Mạng của Lý Tuyên, quá đỗi quý giá.

 

Sở Vô Yếm quả thật nghe thấy tiếng ta, hắn giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng.

 

"Sở Vô Yếm! Đừng quên trên người ngươi vẫn còn trúng độc, g.i.ế.c ta rồi, ngươi cũng chẳng sống được!" 

 

Ta vẫn không quên uy h.i.ế.p hắn.

 

Hắn lớn tiếng đáp trả, giọng đầy thù hận:

 

"Phù Khương! Ta từng nói, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi! Dù ta có c.h.ế.t cũng phải g.i.ế.c ngươi! Năm xưa ngươi đ.â.m ta một nhát sau lưng, đã nên sớm nghĩ tới cái giá phải trả!"

Loading...