Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khống Mộng Sư - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-07-05 20:07:20
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Vô Yếm kinh động tỉnh giấc, từ từ mở mắt.

 

Trong xe ngựa trống .

 

Ngay khi Sở Vô Yếm tỉnh dậy, Chẩm Nguy kịp đưa rời khỏi, rơi tầng tầng màn lụa phủ quanh.

 

Hôm , và Chẩm Nguy cùng thức dậy.

 

Sở Vô Yếm dậy từ sớm, tay cầm chén , ánh mắt chăm chú chúng .

 

Ta hỏi : "Sao ?"

 

Hắn lắc đầu: "Không gì."

 

Chẩm Nguy chằm chằm , trầm mặc hồi lâu, dời ánh mắt , nhàn nhạt .

 

Ta thăm dò hỏi tiếp: "Ngươi đêm qua mộng thấy gì ?"

 

Sắc mặt cứng đờ trong thoáng chốc: 

 

"Không gì. Chắc là ngày nghĩ nhiều, đêm mộng thấy thôi."

 

Xem Sở Vô Yếm trong mộng mơ hồ hoặc thấy điều gì, chỉ là bản tình nguyện cho rằng đó là vọng tưởng từ tâm trí.

 

Nửa tháng , chúng đến Minh Châu, tá túc trong nha phủ của Thứ sử để tiện hành sự.

 

Sở Vô Yếm cùng đến thăm vài gia nhân cũ của phủ viên ngoại năm đó.

 

cũng là chuyện của mười lăm năm , mỗi chỉ kể vài lời vụn vặt, nhưng đều ấn tượng sâu sắc với Chẩm Nguy.

 

"Hồi đó phủ mở đại yến, tiểu công tử lắm, bỏ ba trăm lượng vàng để mua về. Đứa lớn cùng chỉ là đồ kèm theo, để sai vặt thôi."

 

"Tối đó, yến tiệc mới bắt đầu bao lâu, đứa trẻ liền dẫn tiểu công tử chạy trốn."

 

"Phải đó, đứa lớn còn thương, nửa là máu."

 

Sở Vô Yếm chau mày: "Hai đứa trẻ chỉ mười tuổi, nếu thấy thì ai ngăn ?"

 

Mọi đưa mắt , rơi trầm mặc.

 

Cuối cùng, một lão nhân lớn tuổi nhất mở lời.

 

"Đại nhân, chuyện lúc đó chúng từng trả lời quan phủ, chỉ là ghi hồ sơ."

 

"Lúc trong phủ thường xuyên mở tiệc, gia nhân hàng trăm ."

 

"Lúc nhiều thấy hai đứa chạy, nhưng đều ngăn, vì dù cũng chỉ là trẻ con..."

 

Sở Vô Yếm giơ tay ngăn : "Ta hiểu ."

 

Hắn đổi chủ đề:

 

"Người trong phủ ai đuổi theo, chắc đều hạ mê, ngất xỉu cả ."

 

" hôm hai đứa còn mang theo nhiều vàng bạc, các ngươi thấy chúng chuyển châu báu rời ?"

 

Câu hỏi trúng trọng tâm.

 

Mọi đều hai đứa chạy cửa , leo lên một chiếc xe ngựa, biến mất trong màn đêm.

 

Sau đó họ mới phát hiện của cải cướp sạch.

 

"Các ngươi còn nhớ đánh xe hôm là ai ?"

 

Đêm tối, thời gian ngắn, chẳng ai thấy rõ dung mạo.

 

Người càng xe, đến cao thấp béo gầy cũng chẳng phân biệt .

 

Giọng Sở Vô Yếm chắc nịch: "Đó mới là kẻ chúng cần tìm."

 

Ta gật đầu: "Hắn hẳn chính là giáo chủ của Điểm Hồng Tùng."

 

" nếu cứu cả hai, giờ chỉ đến Hộ pháp Chẩm Nguy…"

 

"Người c.h.ế.t ."

 

"Sao ngươi ?"

 

Ta đầu , giọng trầm buốt: "Ngươi họ ? Đứa trẻ thương nặng."

 

Sở Vô Yếm thở dài: "Phải ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-mong-su/chuong-49.html.]

 

Ta trở về phòng, một hồi lâu.

 

Nỗi u uất trong lòng chẳng trút , bèn sai mang vài vò rượu đến.

 

Chẳng bao lâu , nắm chặt chén rượu, im lặng , ánh mắt đờ đẫn, thần hồn phiêu lãng.

 

Ta chăm chú chén rượu, mặt nước lăn tăn lay động, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

 

Khoảnh khắc đó, hệt như khi xưa vô tình rơi xuống nước, lúc giãy giụa thấy ánh sáng lấp lánh mặt hồ.

 

Khi mới xuống núi bao lâu.

 

Tuy tinh thông khống mộng thuật, nhưng dù cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi.

 

Nghe nơi mở hội lớn, Kim Ngô can thiệp, suốt đêm đèn hoa tắt.

 

Ta liền phố náo nhiệt, ngờ chen lấn mà ngã xuống hồ.

 

Sau khi cứu lên, cả ướt sũng, bộ dạng vô cùng thê thảm.

 

Ta bò bên bờ, ngẩng đầu nọ, ho khẽ mấy tiếng: "Cảm ơn."

 

Thiếu niên lau nước mặt, vắt khô vạt áo, sảng khoái đáp: 

 

"Không cần khách khí, ."

 

Nói định rời .

 

Ta định dậy, phát hiện đồ mất. Xem rơi xuống nước là chuyện ngoài ý .

 

"Tiền của mất ."

 

Thiếu niên bảo đợi một chút.

 

Ven hồ đông nghịt , pháo hoa rực rỡ, cá rồng uốn lượn, chen chân nổi, mà nơi đó dừng một chiếc xe ngựa sang trọng kín đáo.

 

Hắn đến bên xe, vài câu.

 

Từ bên trong khe cửa mở hé, thò một bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay nắm lấy một túi tiền thêu sen.

 

Ta tò mò về phía đó, nghĩ bụng tiểu thư nhà giàu chắc hẳn nuông chiều từ bé.

 

Ngay lúc , một cơn gió bỗng nổi lên mặt hồ, thổi cánh cửa xe "rầm" một tiếng mở hẳn .

 

Ta nhất thời ngẩn ngơ.

 

Thiếu niên nhanh chân trở : "Đây, cho ngươi."

 

Ta nhận lấy túi tiền, ngoảnh , cánh cửa xe đóng .

 

Thiếu niên cũng định rời .

 

Hồng Trần Vô Định

"Khoan , ân nhân thể cho danh tính chăng?"

 

Giọng kiên định.

 

"Ân cứu mạng, nhất định sẽ báo đáp."

 

Không lâu , xe ngựa dắt gần.

 

Phu xe đặt bệ lên, cửa xe từ từ mở , một tiểu công tử phận cao quý bước xuống.

 

Đám đông xung quanh khỏi trầm trồ.

 

Tiểu công tử nhóm gia nhân vây quanh, trang sức lấp lánh, mày mắt như vẽ, dáng dấp như ngọc, tuy dung mạo còn non trẻ, nhưng giống thần đồng hạ phàm.

 

"Là cứu ngươi, ."

 

Tiểu công tử lên tiếng.

 

Ta bất giác chằm chằm đôi môi , nghĩ hẳn là trong nhà cưng chiều lắm mới bôi son thế .

 

Chớp mắt, đôi chân dừng mặt .

 

Hắn cúi đầu , mày nhíu , ánh mắt lạnh lùng:

 

"Ngươi cứ chằm chằm , ?"

 

Ta sực tỉnh, chống tay dậy, nước tóc văng trúng .

 

"Ngươi làm bẩn giày , đây là giày mẫu tự tay làm cho … Ngươi!"

Loading...