Những thứ châu báu quý giá   cũng  cần, chỉ cần một ít tiền phòng  là .
Sau   sẽ  một nông phụ, hoặc là  ngao du khắp nơi, xem xem  còn  thể   những gì.
Chỉ cần   sống  sự quản thúc của  khác nữa là .
Càng nghĩ  càng thấy vui, thấy trời còn sớm,  liền một   đến nhà bếp nhỏ.
Ta   chút rượu và thức ăn ngon, đợi Tạ Chỉ về ăn uống no say  sẽ xin  một ân huệ.
Đêm xuống, Tạ Chỉ dẫm ánh trăng mà về.
Ta từ xa  thấy , mỉm  vẫy tay, ân cần hầu hạ    bàn.
Mắt  đen láy, ánh mắt rơi  gò má , vô tình nhíu mày.
Ta thấy sắc mặt    lắm, liền càng thêm cẩn thận  bên cạnh gắp thức ăn cho .
Muốn cho  vui vẻ hơn,  cũng  nhiều hơn  khi.
"Hầu gia, hôm nay thức ăn đều là  tự tay ,  nếm thử xem."
"Cái  cũng , đậu phụ là  tự tay xay..."
"Hầu gia, rượu  là ủ từ mấy tháng , hôm nay lấy  nếm thử thấy  ngon..."
Hắn quả nhiên giãn lông mày ,  kỹ thì khóe môi còn  nhếch lên.
Chưa  bao lâu,   ăn uống no say.
Lại hiếm thấy nắm lấy tay  mà vuốt ve.
Ta thấy tâm trạng  hình như   hơn, liền ngập ngừng mở lời.
"Hầu gia... Sở Sở  ,   Hầu gia  đính  với tiểu thư Tướng phủ ..."
Mắt phượng của   nheo , nắm c.h.ặ.t t.a.y  hơn, tay   vuốt ve gò má .
"Nàng  cần..."
"Sở Sở  cầu xin Hầu gia, thả Sở Sở  khỏi phủ."
Ta  đợi   xong, lời   buột miệng thốt .
Vừa dứt lời,  thấy tay Tạ Chỉ khựng , ánh mắt  tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-nha-hoan-am-giuong/chuong-4.html.]
Một lúc ,  mới lạnh lùng lên tiếng.
"Nàng  cần lo lắng về Tô Tầm Nguyệt, bản Hầu tự khắc sẽ bảo vệ nàng."
Ta vốn  giỏi  sắc mặt  khác, nhưng lúc   như  niềm vui sắp  rời khỏi đây  choáng váng đầu óc.
Cũng  nhận  ý ngoài lời của ,  cứ thế quỳ sụp xuống đất: "Hầu gia... Sở Sở tự   phận thấp hèn,  dám ở  bên cạnh Hầu gia. Nếu   khiến cho Hầu gia phu thê bất hòa, chính là  của Sở Sở, chi bằng... chi bằng vẫn là xin Hầu gia thả Sở Sở  ngoài."
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt  như dao,   thấu .
Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng,  : "Vậy nên, hôm nay nàng  những thứ , là  rời khỏi bản Hầu."
Lưng  lạnh toát mồ hôi: "Tự... tự nhiên  ... Chỉ là Hầu gia sắp thành  ,   bên cạnh sẽ  phu nhân bầu bạn, Sở Sở lúc  rời  mới là lẽ ."
Ta  hiểu,   hiểu chuyện như , lẽ   nên vui mừng mới ,   tức giận?
Ta  chút tủi  : "Hầu gia, Sở Sở theo Hầu gia năm năm,   công lao cũng  khổ lao. Sau  bên cạnh Hầu gia  phu nhân , Sở Sở    ..."
Hắn cúi đầu  , nhếch môi: "Bản Hầu... sẽ cho nàng vị trí  thất."
Sắc mặt  trắng bệch, cứng đờ tại chỗ: "Cái gì..."
Vị trí  thất, nếu là  khác hẳn là  vui vẻ.
  chỉ cảm thấy,  chẳng    cả đời  đều  giam cầm ở đây, chẳng ... sẽ  diễn trò cả đời .
Ta siết chặt tay, cắn môi : "Hầu gia, Sở Sở chỉ là một kỹ nữ,  xứng với vị trí  thất."
Hắn thản nhiên bưng chén  lên, nhấp một ngụm: "Bản Hầu  nàng xứng thì nàng xứng."
" Sở Sở,   khỏi phủ."
Ta cúi đầu, quỳ xuống dập đầu với hắn.
Giọng   đỉnh đầu lạnh lùng, xen lẫn một tia tức giận : "Ồ? Vậy là nàng  ?"
Ta vùi đầu xuống thấp hơn: "Vâng, Sở Sở  ."
Ta    nên trái lời  như , nhưng, đây  lẽ là cơ hội cuối cùng để  rời khỏi Hầu phủ.
Nếu   thể thương xót  ngày   với , nếu...
“Choang" một tiếng, chén  rơi xuống vỡ tan, những mảnh vỡ văng   trầy xước mặt .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Giây tiếp theo, Tạ Chỉ hung hăng bóp chặt mặt , ép  ngẩng đầu  : "Bản Hầu  nhường nhịn nàng ba  , Sở Sở, đừng    điều."