Những kẻ  hại c.h.ế.t họ đều vẫn đang sống yên .
Còn  Tiểu Quả Tử, nó còn nhỏ như .
Ta   thể c.h.ế.t ,   sống, mới  thể bảo vệ bọn họ.
Con  một khi   ý niệm  sống, thì sẽ liều mạng mà sống.
Ta từ  đến nay vẫn luôn là  như .
Cổ họng dâng lên một cỗ tanh ngọt,  chậm rãi mở mắt.
Chạm  đôi mắt đen đầy tơ m.á.u của Tạ Chỉ.
Ta ngậm nước mắt, từng chữ từng chữ :
"Tạ Chỉ... ...  uống... thuốc..."
"Ta...  sống..."
"Ta ...  gặp Tiểu Quả Tử..."
Tạ Chỉ kích động ôm   lòng: "Sở Sở.. Sở Sở  còn tưởng rằng...Về   nhất định sẽ  lời nàng  chuyện, chỉ cần nàng đừng rời xa ..."
Tạ Chỉ gần như  mời tất cả đại phu trong thành đến phủ,  đại phu hết   đến  khác  rằng  thật sự  ,  mới chịu yên tâm.
Hắn   uống thuốc xong, cuối cùng cũng đưa Tiểu Quả Tử đến gặp .
Tiểu Quả Tử thấy  gầy trơ xương,  kìm  nước mắt.
"Tỷ tỷ  gầy thế ...Tiểu Quả Tử còn tưởng rằng sẽ  bao giờ... gặp  tỷ tỷ nữa..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Y phục Tiểu Quả Tử bẩn thỉu, cũng gầy trơ xương chẳng khác gì .
Ta  đau lòng  tự trách, ôm thật chặt nó  lòng.
Rồi  về phía Tạ Chỉ: "Ta  nuôi nó."
Tạ Chỉ cau mày,  đồng ý.
Ta khàn giọng cầu xin : "Chẳng  ngài  ... chỉ cần   rời , về  cái gì cũng  lời  ?"
Hình như nhớ  bộ dạng  c.h.ế.t của   đó, sắc mặt Tạ Chỉ  chút xúc động.
Một lúc ,  mới : "Được."
Ta  nhắc  chuyện   nữa, dường như oán hận đêm hôm đó  tan biến.
Ta    sự sủng ái của ,   leo lên cao, leo lên vị trí cao hơn cả Tô Tầm Nguyệt.
Ta như  điên mà  sức lấy lòng , từ  giường đến  giường.
Cả ngày quấn quýt lấy , yếu ớt nép  lòng , dùng  thể  để đổi lấy những thứ  .
Kim ngân châu báu, sủng ái độc nhất vô nhị, nắm giữ quyền lực hậu viện, thứ gì  cũng  tiếc với .
Chỉ duy nhất, khi   lấy mạng Tô Tầm Nguyệt,   từ chối.
Ánh nến lay động, dục vọng trong mắt     biến mất.
"Mạng của nàng  đối với bản hầu còn hữu dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-nha-hoan-am-giuong/chuong-23.html.]
Ta siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay,   : "Cho dù  nàng  là tiểu thư giả của tướng phủ ."
Hắn nghịch tóc , thờ ơ đáp  một tiếng.
"Bản hầu  bao giờ quan tâm ai là Tô Tầm Nguyệt, bản hầu  chính là  phận đích nữ tướng phủ của nàng ,  là đủ ."
Thấy   chịu bỏ qua,  khẽ nhíu mày.
"Vị trí chính thất hiện tại còn  động ,   sự sủng ái của  , Sở Sở hà tất  bận tâm đến nàng ."
Ta mỉm ,   gì nữa, nhưng hành sự  càng thêm ngông cuồng.
Ta ỷ sủng sinh kiêu, ngang ngược chua ngoa, đối với đám nô bộc bên   chút   ý liền đánh đập phạt vạ.
Tạ Chỉ  để tâm, còn khen  quả nhiên là  của , giờ đến cả tính tình cũng giống  y đúc.
Ta  càng thêm yêu mị.
Ngày hôm ,  g.i.ế.c một nha 
 
Mọi  trong Hầu phủ đều sợ hãi đến mức răng va   lập cập, ngay cả tiểu Quả Tử bên cạnh cũng trở nên tái nhợt.
 
Mọi  đều cho rằng  g.i.ế.c nàng  chỉ vì nàng   gọi  là phu nhân khi  đang cho cá ăn bên ao.
 
Họ  hề  rằng ngày hôm đó nàng  chính là nha   gửi cho Tề Ngọc một lá thư, lừa  gặp   .
 
Làm  nàng   thể  chết?
 
Tô Tầm Nguyệt sắc mặt tái nhợt chỉ  : "Sao ngươi dám... g.i.ế.c nha  của !"
 
, nếu  g.i.ế.c  Tô Tầm Nguyệt,  sẽ g.i.ế.c những  xung quanh nàng .
 
Ta  nghĩ .
 
Tạ Chỉ  thèm để ý, chỉ : “Nàng  chỉ là một nha  thôi,  sẽ trả  cho nàng mười người.”
 
Ta đoán  sai, nha  thấp hèn, Tạ Chi cũng  bao giờ quan tâm đến mạng sống của   quyền,    thể trách cứ , một   sủng ái, chỉ vì một nha ? 
 
Chỉ trách nha hoàn đó   là Tô Tầm Nguyệt,   phúc phận đó.
Tô Tầm Nguyệt nào chịu  theo, chỉ gào lên: "Hầu gia! Nàng  là nha  hồi môn của thiếp,   tiện nhân   đền mạng!"
Ta khẽ nhếch môi, thật nực , nếu g.i.ế.c  thì  đền mạng, e rằng mạng của nàng  cũng  đủ để đền tội.