Đến kinh thành,  mới bàng hoàng nhận   còn     của Tề Ngọc là cô nương nhà nào.
Ta tự trách bản    cẩn thận hỏi rõ ràng.
Ta cố gắng kìm nén cơ thể đang run rẩy, ép bản   bình tĩnh .
Giờ ,   thể tìm ai để giúp đỡ đây?
A, đúng , Vương Thanh!
Ta cắn chặt môi,  với A Ngưu: "Đến đường Trường An ngõ 18."
Khoảnh khắc xe bò của A Ngưu dừng   mặt  nọ,  gần như  thể  vững nữa.
Ta quỳ sụp xuống  mặt Vương Thanh: "Vương đại ca, Tiểu Quả Tử  thấy  nữa, xin  hãy giúp  tìm thằng bé!_Còn cả Tề Ngọc nữa,      ở , xin  đưa   tìm  !"
Ta từng theo Tề Ngọc gặp Vương Thanh vài , nên hắn nhận   ngay.
Vương Thanh vội vàng đỡ  dậy, nhưng sắc mặt  chút nặng nề.
"Sở Sở cô nương yên tâm,   cho   tìm Tiểu Quả Tử . Có tin tức gì sẽ lập tức báo cho chúng !
“Chỉ là ân công...  ...    thấy  nữa."
Ta gần như   vững, run rẩy hỏi: "Sao...   thể? Huynh  tối qua    gặp   ..."
Vương Thanh nghiêm nghị : "Ai ngờ   ruột thịt của    nhẫn tâm như ... Bây giờ bên đó một mực khẳng định Tề Ngọc tối qua  tự  rời . Bọn họ quyền thế ngập trời, cho dù  Tề Ngọc  giam giữ, chúng  cũng   gì ..."
Ta siết chặt tay, căm phẫn : "Quyền thế ngập trời... thì  thể coi thường mạng  như  ... Vương đại ca, xin   cho  , rốt cuộc   của Tề Ngọc là ai!"
Vương Thanh cổ họng khô khốc,  từng chữ một: "Thê tử của Định Viễn Hầu... trân bảo trong lòng Tể tướng đại nhân, Tô Tầm Nguyệt."
Đồng tử  co rút : "Tô Tầm Nguyệt? Sao  thể như ?"
Hình ảnh cô nương kiêu ngạo trong ký ức và khuôn mặt của Tề Ngọc chồng lên : " nàng  rõ ràng là đích nữ của Tể tướng phủ..."
"Vấn đề chính là ở chỗ ." Vương Thanh cau mày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-nha-hoan-am-giuong/chuong-15.html.]
"Nếu   Tề Ngọc, nàng  chính là đích nữ của Tể tướng phủ. Còn nếu  Tề Ngọc,  thì..."
Mắt  đột nhiên mở to: "Nàng  là giả..."
 , nếu   ruột của Tề Ngọc đang sống trong cảnh lầm than, nàng  nhất định sẽ nhận   trưởng.
 nếu nàng   phận cao quý,  sống trong nhung lụa,  còn chiếm đoạt  phận của  khác...
Nàng  sẽ  bao giờ nhận Tề Ngọc, thậm chí... còn  thể g.i.ế.c  diệt khẩu.
Chúng   mà  từng nghĩ đến khả năng ,   thêm một  hối hận.
Vương Thanh thấy  như , thở dài : "Cũng tại  quá nóng vội,   tin tức liền  cho Tề Ngọc, cũng  điều tra kỹ càng."
Ta lắc đầu, đang định  thì bên ngoài  tiếng  hô lên: "Tìm thấy Tiểu Quả Tử !"
Tiểu Quả Tử    khiêng . Khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé trắng bệch,  còn một chút huyết sắc.
Ta ôm chầm lấy Tiểu Quả Tử, lo lắng đến mức nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Tiểu Quả Tử... Tiểu Quả Tử..."
"Đại phu  xem qua ,   gì đáng ngại. Thằng bé  mạng lớn,  bơi,  của chúng   tìm thấy nó ở bờ sông."
Tiểu Quả Tử khẽ mở mắt,  thấy , nước mắt liền tuôn  như suối.
"Sở Sở tỷ tỷ,   của Tề Ngọc ca ca, nàng  là  ...Nàng   hãm hại Tề Ngọc ca ca..."
Thì  tối qua, khi bọn họ đến Phiêu Hương Lâu, A Ngưu  lên cơn nghiện rượu, nên  để Tiểu Quả Tử ở bên cạnh một .
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ,  bên trong thấy A Ngưu  khỏi,  để ý đến Tiểu Quả Tử,  lôi Tề Ngọc lên một chiếc xe ngựa.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tiểu Quả Tử   run rẩy,  đến khàn cả giọng.
"Ta thấy Tề Ngọc ca ca nôn   nhiều máu... Ta   theo, nhưng mà...    ném xuống sông...Ta  bơi, nhưng  sợ    , nên giả vờ c.h.ế.t đuối... Hu hu hu...Sở Sở tỷ tỷ,  sợ quá..."
Ta ôm chặt lấy Tiểu Quả Tử, nước mắt lăn dài  má. Ta thì    sợ hãi chứ.
Tề Ngọc... Tề Ngọ    … ...
Ta quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu cầu xin Vương Thanh: "Vương đại ca... cầu xin , cầu xin  cứu Tề Ngọc... Huynh    gì cũng , lấy mạng  đổi cũng ..."