Hơn nữa, nàng   vẻ ngoài đoan trang, đài các, giống như tiểu thư khuê các  sống trong nhung lụa từ bé,  hề  chịu khổ cực gì.
Chỉ  điều lai lịch,  thế của nàng   chút  khớp. 
 theo lời khai của tên buôn  năm xưa, cô nương  chắc chắn  từng   bắt cóc.
Tề Ngọc  vui mừng, nghĩ rằng    thật may mắn khi  một gia đình  bụng nào đó nhận nuôi.
 khi  tìm đến,   vì quá bất ngờ nên  sợ hãi, nhất thời  chịu gặp mặt.
Tề Ngọc  nếu     nhận   thì cũng  .
“Bản   chẳng  lấy một đồng,   ở với gia đình  chắc chắn sẽ  cuộc sống  hơn. Biết    sống  là  mãn nguyện .”
 đến tối muộn, cô nương   gửi thư đến.
Trong thư, nàng  kể  nhiều chuyện thú vị thời thơ ấu của hai  , kể về tình cảm của nàng  với cha , nỗi nhớ thương dành cho  trưởng, và cả những khổ cực mà nàng   chịu đựng một  nơi đất khách.
Nhìn Tề Ngọc mắt đỏ hoe, kể lể lộn xộn với  về những chuyện cũ của hai  ,  mới tin chắc cô nương  chính là   ruột của . 
Trong lòng  cũng vui mừng  cho họ.
Cuối thư, nàng  mời Tề Ngọc tối nay đến tửu lâu lớn nhất kinh thành là Phiêu Hương Lâu để gặp mặt.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tề Ngọc  xong liền   ngay. 
Ta vội kéo  , lấy từ trong tủ  bộ y phục mới mua cho  dịp Tết, bảo   .
Tề Ngọc ngượng ngùng    ngốc. 
Tiểu Quả Tử đúng là trẻ con, thấy  cũng đòi  theo.
Ta thấy Tề Ngọc  vẻ khó xử, nhưng cũng  nỡ  Tiểu Quả Tử mất hứng.
"Vậy ngươi mua cho thằng bé một cây kẹo hồ lô, để nó cùng A Ngưu ở ngoài đợi. Đợi ngươi  chuyện với   xong, thì dẫn nó về cùng."
Tề Ngọc gật đầu đồng ý,  dắt Tiểu Quả Tử  cửa.
Thấy   ở cửa mà  chịu  nhà, Tề Ngọc chau mày : "Trời tối đêm lạnh, Sở Sở đêm nay đừng chờ chúng  nữa. Đợi  gặp   xong sẽ trở về ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-nha-hoan-am-giuong/chuong-14.html.]
Ta gật đầu, vẫy tay bảo  nhanh  , đừng để    chờ lâu.
Đến tối, tuy  hứa với Tề Ngọc là  chờ nữa, nhưng trong lòng  vẫn cảm thấy bất an.
Ta  dậy, cứ   cửa lớn hết   đến  khác, mãi mới đợi  đến sáng.
Thực sự  thể nhịn  nữa,  liền cùng Á bà dắt A Oánh  đầu làng  đợi.
Từ sáng sớm đến tận trưa, ngay cả bóng dáng Tề Ngọc cũng chẳng thấy .
Trong lòng  lo lắng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng tự an ủi bản  rằng  lẽ hai   họ  nhiều chuyện  tâm sự nên mới chậm trễ.
Đợi đến khi trời tối đen, cuối cùng cũng thấy xe bò của A Ngưu trở về.
  xe chỉ  một  A Ngưu,  thấy bóng dáng Tề Ngọc và Tiểu Quả Tử .
Ta loạng choạng bước tới, hỏi: "A Ngưu,  chỉ   ngươi trở về? Tề Ngọc , Tiểu Quả Tử ?"
A Ngưu mắt đỏ ngầu, hỏi  : "Sở Sở cô nương, Tiểu Quả Tử  tự  về ?"
Ta suýt ngã quỵ, cố gắng trấn tĩnh , : "Ngươi đang  gì ? Thằng bé  cùng với ngươi, vì   tự  về?"
A Ngưu run rẩy, : "Sở Sở cô nương, xin ,   mất Tiểu Quả Tử ..."
Mặt  trắng bệch: "Sao  thể... Tề Ngọc... Tề Ngọc sẽ   mất Tiểu Quả Tử... Vậy Tề Ngọc ?"
A Ngưu vẻ mặt áy náy: "Tề Ngọc tối qua uống say, chủ nhà đó bảo  về ,  là mấy hôm nữa sẽ phái xe ngựa đưa   về.   mới phát hiện Tiểu Quả Tử  thấy ... Ta xin ..."
"Không đúng... Tề Ngọc tuyệt đối sẽ  để  uống say, cũng tuyệt đối sẽ   mất Tiểu Quả Tử. Nhất định là  vấn đề!"
Ta càng  càng thấy  ,  lo lắng cho Tiểu Quả Tử, tức giận túm lấy vạt áo A Ngưu.
“Sao ngươi  thể! Sao  thể tự  trở về! Tiểu Quả Tử mới bao nhiêu tuổi! Nếu thằng bé    bắt cóc thì   !" Ta gào lên trong tuyệt vọng.
A Ngưu lắp bắp: "Ta...   tìm Tiểu Quả Tử cả đêm..."
Mắt  đỏ hoe,  giật mạnh dây cương của A Ngưu.
"Ngươi đưa  đến kinh thành! Ta   tìm bọn họ!"