Sau khi bệnh đau dạ dày thuyên giảm, Thẩm Từ lại tiếp tục lao đầu vào công việc. Tôi cũng đồng hành cùng anh mỗi ngày, không chỉ bắt anh ăn cơm uống thuốc đúng giờ mà còn kiêm luôn công việc vệ sĩ.
Người thù ghét Thẩm Từ thật sự rất nhiều. Mới ba tháng, tôi đã xử lý cả đống kẻ giở trò với anh. Người trẻ con thì chỉ lén sai người tưới nước nóng cho c.h.ế.t cây phát tài trong phòng. Kẻ âm hiểm thì phái gián điệp thương mại tới hòng cướp lấy các kế hoạch bí mật của tập đoàn.
Tàn nhẫn nhất là tên thiếu gia nhà họ Chu. Vì cạnh tranh thất bại, công ty phá sản mà lái xe đ.â.m thẳng vào Thẩm Từ. May mà tôi luôn đề phòng xung quanh, vừa thấy chiếc xe lao tới liền kéo Thẩm Từ né sang một bên. Kết quả xe của thiếu gia Chu đ.â.m vào cột điện tử vong tại chỗ, tôi bị trật chân trái, còn Thẩm Từ vẫn bình an vô sự.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì Thẩm Từ không sao, còn anh thì nét mặt tái nhợt, vội vàng đưa tôi vào bệnh viện. Bác sĩ bảo tôi bị bong gân khá nặng công thêm nứt xương, phải nghỉ ngơi ít nhất ba tháng mới trở lại bình thường được. Tôi cuống lên, bắt đầu kêu gọi hệ thống.
-Hệ thống, mày có đạo cụ nào giúp chữa trị nhanh không? Thế này sao tao bảo vệ Thẩm Từ được!
Hệ thống thấy tôi cầu xin thì vô cùng khoái trá, hả hê trả lời:
-Không có.
Tôi lập tức đoán ngay được là nó cố tình nói thế để trả thù tôi. Hừ, không cho thì thôi! Tôi thèm vào!
Thẩm Từ đã theo sát tôi từ lúc vào bệnh viện tới lúc về nhà. Anh đỡ tôi ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc nói:
-Ôn Noãn, từ hôm nay, chúng ta sẽ ở chung phòng.
Tôi sửng sốt, còn hệ thống thì mừng như điên gào thét trong đầu tôi:
-Mau đồng ý đi! Cơ hội ngàn vàng của cô đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-6.html.]
Tôi bình tĩnh tắt hệ thống đi, sau đó lắc đầu từ chối anh.
-Không cần đâu, tướng ngủ của tôi xấu lắm. Tôi vẫn còn một chân xài được mà, yên tâm đi!
Thẩm Từ thường ngày rất tôn trọng ý kiến của tôi, nhưng lần này lại kiên quyết không đồng ý. Tôi nói mãi anh cũng không nghe, chỉ có thể cam chịu.
Buổi tối, Thẩm Từ bế tôi đặt lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho tôi.
-Cô ngủ trước đi. Bác sĩ đã nói rồi, nghỉ ngơi đầy đủ thì vết thương mới mau hồi phục được.
Xong xuôi anh định đi đến bàn làm việc tiếp tục xem báo cáo, nhưng đã bị tôi kéo lại.
-Anh cũng ngủ đi. Bác sĩ đã nói rồi, thức khuya dễ tái phát đau dạ dày.
Sau mấy phút bị tôi nhìn chằm chằm, Thẩm Từ cũng chịu bỏ qua công việc mà leo lên giường. Giường rất rộng, hai người chúng tôi ngủ chung cũng không hề bị chạm vào nhau. Lần đầu tiên ngủ với một người đàn ông trưởng thành, tôi cứ nghĩ mình sẽ hồi hộp khó ngủ lắm, không nghĩ tới vừa nằm chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Năm giờ sáng, tôi theo thói quen giật mình tỉnh giấc. Thường thì giờ này tôi sẽ dậy để chạy bộ và luyện tập rồi, nhưng giờ cái chân thế này thì đành hoãn lại thôi.
Tôi định ngủ tiếp, nhưng hai mắt cứ mở thao láo không ngủ được. Tôi xoay người, nhìn Thẩm Từ đang ngủ say. Khuôn mặt anh khi ngủ trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, tôi không nhịn được mà nhìn thêm một hồi. Lông mi anh dài, cong cong khẽ rung nhẹ theo nhịp thở, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, xương quai xanh quyến rũ lấp ló sau cổ áo. Người đàn ông này thật sự là tác phẩm hoàn hảo của tạo hóa.
Tôi đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt hoàn mỹ đó. Da đẹp thật, vô cùng mịn màng, còn đẹp hơn cả da tôi.
-Thẩm Từ, anh nhất định phải hạnh phúc nhé. - Tôi khẽ thì thào.