Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc dọn đến ở chung với Thẩm Từ cũng không khiến cuộc sống của tôi thay đổi là bao. Tôi vẫn dậy sớm mỗi ngày để chạy bộ, sau đó vào dùng bữa sáng với anh. Ăn xong anh đi làm, còn tôi thì nằm dài trên sofa xem hoạt hình, lướt điện thoại. Buổi trưa anh không về, tôi một mình ăn trưa, sau đó ngủ một chút rồi dậy bắt đầu luyện võ. Thẩm Từ sau này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, tôi phải mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ anh.
Buổi tối, Thẩm Từ trở về, chúng tôi lại ăn cùng nhau. Không khí trên bàn ăn rất tẻ nhạt, cả hai không hề nói với nhau câu nào. Hệ thống lại bắt đầu càm ràm bảo tôi bắt chuyện và tán tỉnh anh, tôi vô cùng thuần thục đem nó tắt nguồn.
Đêm khuya hai ngày sau, khi tôi vừa xem hết bộ hoạt hình mới ra mắt, định đi ngủ thì bụng biểu tình dữ dội, bất đắc dĩ chỉ có thể xuống bếp lục đồ ăn. Lúc đi ngang qua phòng của Thẩm Từ, tôi chợt nghe thấy một tiếng “bịch” khá lớn. Tôi nhớ đến nét mặt tái nhợt của anh lúc ăn tối, không nhịn được mà tiến đến gõ cửa.
-Thẩm Từ, là tôi đây. Anh không sao chứ?
Tôi đứng ngoài cửa chờ một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, vội vàng chạy xuống dưới lầu tìm chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
Cửa vừa mở, đập vào mắt tôi là cảnh Thẩm Từ ngất xỉu trên sàn nhà, tay còn ôm chặt bụng, lông mày nhíu chặt có vẻ rất khó chịu. Tôi mau chóng đỡ anh lên giường, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-5.html.]
Bác sĩ đến rất nhanh, kiểm tra qua một lượt rồi nói:
-Ngài Thẩm không sao, chỉ là tái phát bệnh đau dạ dày cũ thôi. Tôi kê thuốc ở đây, cô nhớ cho ngài ấy uống thuốc đúng giờ. Còn nữa, mấy ngày tới tốt nhất nên kiêng cử đồ uống có cồn, đồ cay nóng, nhiều dầu mỡ. Nên ăn gì đó dễ tiêu thôi.
Bác sĩ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Thẩm Từ đã tỉnh lại được một lúc, sau khi uống thuốc nét mặt đã khá hơn đôi chút. Tôi xuống bếp nấu cho anh một ít cháo để ăn khuya. Đau dạ dày, nói nghe thì đơn giản, nhưng lúc phát bệnh thật sự là đau đến c.h.ế.t đi sống lại. Tôi đã từng bị mấy lần rồi nên hiểu rất rõ. Cái bệnh này thật sự rất khó chữa tận gốc, sơ hở một chút là sẽ tái phát ngay!
Có vẻ lần này bị đau không nhẹ nên Thẩm Từ đã ở nhà nghỉ ngơi suốt ba ngày liền. Trợ lý Trần Tín của anh thỉnh thoảng sẽ tới đưa tài liệu, và anh ta cũng trở thành người đầu tiên biết rằng ông chủ nhà mình đã kết hôn. Biểu cảm của anh ta khi nhìn tôi hết sức phức tạp, có ngưỡng mộ, khâm phục, xen lẫn chút thương hại và khó tin.
Ba ngày này, tôi đều nghiêm ngặt giám sát Thẩm Từ dùng bữa và uống thuốc đúng giờ. Chủ yếu là có chút áy náy trong lòng. Thẩm Từ làm việc cật lực đến mức quên ăn quên ngủ, tái phát bệnh đau dạ dày đều là do tôi đem những sự kiện lớn trong tương lai nói cho anh. Thẩm Từ vì muốn đem chỗ tốt nuốt gọn trong tay nên mới bận rộn như vậy.