Ông đặt tên thằng bé là Cẩu Tử, vì   tin tên  thì dễ nuôi.
 
 tên thật của nó là Sở Kinh Thanh.
 
  điều đó, vì khi đó ông lão thường đ.á.n.h nó tới mức  trốn chui trốn lủi khắp nơi, bắt ép nó nhận nhà.
 
Nó  mười tuổi – cái tuổi  gọi là khó nuôi dạy – nếu  vì giá rẻ, ông  cũng chẳng mua.
 
Một , nó trốn  chuồng heo nhà .  tan học về cho heo ăn, thấy nó.
 mồ côi cha , sống cùng ông nội.
 
Hôm đó  nấu cơm no cho nó, ông  còn  cho nó bộ đồ sạch.
 
Sau đó, ông  vác cây gậy,  cầm roi chăn dê, hai ông cháu kéo  đến nhà ông lão.
 
“Nuôi  thì nuôi,  nuôi nổi thì trả đứa nhỏ  cho  .”
 
Ông lão trốn trong nhà cãi: “Dựa  gì?  bỏ năm vạn  mua,   trả ?”
 
 chắc cũng sợ ông  thật sự động tay, từ đó  dám đ.á.n.h thằng bé nữa.
 
Chẳng mấy ngày , ông   uống rượu, c.h.ế.t ngoài đường.
 
 và ông nội dẫn thằng bé lên thị trấn báo công an,  nó  buôn bán.
 
Cảnh sát thu thập thông tin, ban đầu định đưa nó về trại trẻ mồ côi  khi tìm   .
 
Cả quãng đường  đối xử tàn tệ, chỉ  nhà  từng đối  với nó.
 
Nó  tin ai cả,  lóc đòi theo .
 
Vì , cảnh sát cho phép nó tạm thời ở nhà , đợi tìm    sẽ đón.
 
Cứ thế, hai năm trôi qua.
 
Hai năm , cảnh sát tìm  cha  nó, đến đón nó về.
 
Trước khi , nó quả quyết: “Chị Doanh Doanh, chờ em nhé, em nhất định kiếm tiền về chữa bệnh cho ông!”
 
Khi  sức khỏe ông   yếu lắm .
 
Nó    ba tháng, ông  mất.
 
 chôn cất ông, bỏ học, bươn chải đời .
 
Hình ảnh cuối cùng về Cẩu Tử còn trong  là  nhóc đen nhẻm, gầy gò, nhút nhát.
 
  ngờ, hơn mười năm trôi qua, nó  trở thành  đàn ông như hôm nay.
 
Ở bệnh viện hôm ,  mặt Thẩm Sính,  thực sự  nhận lấy nhẫn của Cẩu Tử, tay trong tay rời  giữa tiếng vỗ tay của đám đông.
 
Và  gương mặt tuyệt vọng của Thẩm Sính lúc đó – thật sự  hả hê.
 
 giờ,   trả nhẫn  cho  .
 
“Sở Kinh Thanh, tuy chúng   ký ức xưa, nhưng hơn mười năm , thật  chúng  chẳng khác gì  xa lạ.
 
“  lúc nãy lợi dụng  để đuổi Thẩm Sính  là  , nhưng thật sự    yêu đương ngay bây giờ.
 
“Xin . Nếu  thấy tổn thương, thì… thì… cho  sướng thêm  nữa .”
 
 nhắm chặt mắt, chu môi .
 
Dù   cũng hơn ba mươi,  trai trẻ hôn một cái cũng  thiệt gì.
 
  trong gió chiều, cảm giác bóng   mặt tiến thêm một bước.
 
Cuối cùng, một bàn tay rắn rỏi vuốt nhẹ má .
 
Trán   cảm giác ấm áp thoáng hiện  biến mất.
 
 mở mắt, theo bản năng sờ lên vầng trán còn  ẩm ấm.
 
Anh  mỉm  lùi  một bước,  vẻ cợt nhả thường ngày đều biến mất.
 
“Triệu Doanh Doanh, xin em hãy hứa, nếu một ngày em  một tình yêu trọn đời trọn kiếp,  đầu tiên em nghĩ đến… là ,  ?”
 
Anh    thật sâu, như gom hết ánh  trong mắt .
 
“Nếu    thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-lam-me-ke-toi-ly-hon-tra-con-cho-tinh-cu-cua-chong-toi/9.html.]
 
“Không ? Em đoán xem nếu   sướng một  nữa, em  thoát khỏi tay  ?”
 
“Á! Ưm… Ưm…”
 
—----
 
Kết thúc
 
Năm  ba mươi lăm tuổi,  tái hôn.
 
Ngay trong đêm cưới, chồng  – Sở Kinh Thanh – đưa   hưởng tuần trăng mật.
 
Ban đầu định  vòng quanh thế giới, nhưng mới  hơn chục thành phố  phát hiện  mang thai, nên   về Hàng Châu an thai.
 
Ngày  viện sinh con, ngoài phòng  chút hỗn loạn.
 
Khi    sinh con gái xong, mệt   nổi, nên cũng  để ý.
 
Sau  mới , Thẩm Sính –  mấy năm  liên lạc –   bằng cách nào   nhập viện, lén đến thăm,   khéo đụng mặt Sở Kinh Thanh.
 
Hai  đ.á.n.h  một trận.
 
Theo lời chị hộ lý: “Đàn ông bốn mươi   đ.á.n.h  thanh niên hai mấy chứ, chỉ  nước ăn đòn thôi.”
 
Có lẽ vì thế mà suốt thời gian   viện  thấy Thẩm Sính .
 
Khó trách mấy ngày đó Sở Kinh Thanh vui vẻ bất thường.
 
Ra viện xong,   trung tâm chăm sóc bà   sinh ở.
 
Sở Kinh Thanh rút kinh nghiệm  , lắp đặt hệ thống giám sát của công ty   tầng.
 
Không lâu ,  nhà vang lên chuông báo động.
 
Tiếp theo là tiếng gọi lảnh lót của thiếu niên:
 
“Mẹ ơi…”
 
“Con tìm …”
 
 nhận  – là giọng Thẩm Tư Thiểu.
 
Cậu bé  vỡ giọng, nhưng âm cuối vẫn mang nét ngây thơ ngày bé.
 
   dậy.
 
Rồi  sẽ hiểu – mưa năm cũ  thể tưới hoa mùa hè năm nay.
 
Có những chuyện, qua … là qua thật .
 
Sở Kinh Thanh ôm con gái, chậm rãi  ban công.
 
     đầy kiêu ngạo:
 
“Thằng nhóc,   ai cũng  thể gọi vợ  là .
Bác sĩ Thẩm, ông  thể dạy con trai  đàng hoàng ?”
 
(Kết thúc chính văn)
 
—----
 
Phiên ngoại – Thẩm Tư Thiếu
 
Cô giúp việc  rằng    .
 
Cô  sai .
 
Sau đó,  đến nhà . Mẹ dịu dàng y như  tưởng tượng, mà còn  phần tinh nghịch nữa.
 
Mẹ cõng   mẫu giáo, lúc tạm biệt bố luôn giả giọng : “Sư phụ, con Lão Tôn  đây!”