Chương 52: Thím Xấu
Đáng tiếc Hà Thiệu nhớ rõ, đó đập cửa mà chẳng thèm đáp .
Lại còn ngang nhiên thu của gấp mấy tiền khám.
Đều là hán t.ử ruộng, lúc đó chỉ lo lắng cho an nguy của con trai, bảo bán hết gia tài cũng cam lòng, giờ con trai , tự nhiên thấy xót tiền.
Lúc , một đôi mắt hổ cứ chốc chốc liếc Trình Tây.
Cái đó khiến thấy sợ hãi.
Trình Tây khẽ ho một tiếng. Trước đó ông xem qua bệnh tình của Hà Tiểu Hổ, cũng thấy thủ pháp của nàng mập, lúc lòng xem “thuốc” là gì.
Căn bệnh lạ ông từng gặp.
Trình Tây chắp tay lưng đến cái rổ, rõ thứ bên trong, dùng tay véo một chút, ngửi thử, vẻ mặt đầy vẻ kỳ quái.
Vương Thúy Lan như bắt nhược điểm, vội vàng hỏi: “Thế nào? Thầy t.h.u.ố.c Trình, những thứ dơ bẩn thật sự thể cứu tính mạng con trai ?”
Trình Tây suýt nữa buồn nôn c.h.ế.t, ban nãy ông chỉ véo một chút tay, mùi hôi thối tan, cứ lởn vởn quanh chóp mũi.
Tuy ông bên trong thêm thứ gì, nhưng cát thì rõ ràng rành rành, ông học y bao nhiêu năm nay, từng đến việc ăn cát chữa bệnh lạ.
Ông đưa mắt Bạch Lê Hoa, đối phương mặt đổi sắc.
Lúc ông cũng thể quyết định , thừa nhận sự thiếu hiểu của , mất phận trong thôn kính trọng, bèn trầm ngâm một lát, : “Vạn vật đời tương sinh tương khắc, những thứ khác , khi kết hợp , chừng sẽ công hiệu kỳ diệu.”
Lời lọt tai Vương Thúy Lan, thành Thầy t.h.u.ố.c Trình cũng cho rằng cách thể chữa bệnh, chỉ là nể tình nên cho dễ mà thôi.
Lập tức lòng hận thù tăng vọt, nàng chằm chằm Bạch Lê Hoa với vẻ mặt điên cuồng, trong lòng tính toán để nàng trả giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-52.html.]
Cảnh Lương Đại Lang thấy, liền nghiêng , cố gắng che chắn mặt vợ một cách dấu vết.
Đáng tiếc hình vợ to gấp đôi .
Bên lửa hận ngầm dấy lên, Hà Thiệu hề , chỉ liếc Trình Tây, vẻ mặt bất mãn với Vương Thúy Lan: “Hắn ngay cả bệnh còn , nàng hỏi gì.”
Không khí ngưng đọng trong chốc lát, mặt Trình Tây lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu mới giận dữ : “Tính xen việc của khác!”
Nói phất tay áo bỏ , hai bước dừng , lạnh lùng với Bạch Lê Hoa: “Nhớ kỹ lời ngươi !”
Bạch Lê Hoa đáp: “Tự nhiên.”
Nghe câu trả lời , Trình Tây nán nữa.
Vương Thúy Lan thấy ông thật sự bỏ , vội vàng đuổi theo.
Hà Thiệu mặt mày khó chịu quát lớn một tiếng: “Nàng đó? Quay !”
Vương Thúy Lan cứng dừng , hướng Trình Tây , tướng công nhà , ý nghĩ lung lay thôi, cuối cùng dám đuổi theo.
nàng càng đưa ánh mắt oán độc hơn về phía Bạch Lê Hoa. Nếu sự chọc ghẹo nho nhỏ của nàng chỉ vì trút giận cho con trai, thì giờ đây, nàng thực sự ghi hận cá nhân.
Bên cạnh, Lý Tiểu Ngọc từ bếp , khô khan kêu lên một tiếng: “Ăn cơm thôi!”
Hà Thiệu vội vàng cõng con trai lên lưng, chào biệt nhà họ Lương: “Vậy chúng xin phép về.”
Vương Thúy Lan muôn vàn nhưng vẫn xách chiếc rổ hôi hám lên, lẽo đẽo theo.
Người nhà họ Hà , nhà họ Lương đều nhà ăn cơm, nhưng Tiết Thải vẫn yên nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thật đáng yêu, nàng tiện miệng hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì ?”
Một lúc lâu , Tiết Thải ngẩng đầu lên: “Thím , tại gạt họ.”
Trong lòng diễn tập nhiều , gọi phụ nữ là “thím”, còn khó khăn nữa, cảm thấy khá hài lòng.