Chương 34: Lập Uy (2)
Bạch Lê Hoa vẫy tay chào nàng: “Ê, Tiểu Ngọc…”
Bên , Tiết Thải dùng hai cánh tay nhỏ ôm chặt gà rừng và thỏ. Nàng ý gọi nàng giúp cầm một chút, nào ngờ cất tiếng gọi, Lý Tiểu Ngọc chạy biến như chạy thoát .
Chắc hẳn dáng vẻ hung hãn của nàng dọa sợ .
Nghĩ cũng đúng, tuy nàng mới đến đây lâu, nhưng cũng rõ, thời đại vẫn là thời đại trọng nam khinh nữ.
Người ở những nơi khác, hiếm ai đ.á.n.h vợ, nạp .
Thôn Chu Tiên kỳ thực là một nơi trú ẩn.
Từ lâu đây, một nhóm chạy nạn đến đây, đông dần lên, tự nhiên hình thành thôn xóm, khai hoang trồng trọt, sinh sôi nảy nở.
Nam nữ đến tuổi thích hợp mắt thì kết hợp , phong tục dân gian tương đối thuần phác, cũng câu nệ những điều đó.
Mặt khác, cũng bởi vì thôn Chu Tiên nghèo. Ra khỏi thôn đến những nơi khác, chỉ riêng ở trấn thôi, nào chút tiền cũng bắt đầu cưới vợ lẽ nạp tiểu .
Địa vị nữ nhân luôn luôn thấp kém.
Mà nàng dám động thủ, còn hung dữ đến , tự nhiên khiến Lý Tiểu Ngọc trong lòng e sợ.
Tuy nhiên, nếu dạy dỗ thật đám , bọn chúng nhất định sẽ đà lấn tới, chẳng còn thể chuyện gì.
Trận giáo huấn coi như là để lập uy.
Quan trọng nhất, Bạch Lê Hoa chắc chắn một trăm phần trăm rằng bọn chúng sẽ với nhà.
Dù , mấy liên thủ một kẻ ngốc đ.á.n.h cho, còn thua t.h.ả.m hại đến , là một chuyện vô cùng mất mặt.
Bạch Lê Hoa phiến đá, dùng tay quạt gió, kéo cổ áo để thoáng khí.
Nàng quá mập, ngày thường cử động một chút đầy mồ hôi, huống chi là vận động kịch liệt như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-34.html.]
Lúc đ.á.n.h , vì tinh thần tập trung cao độ nên cảm thấy khó chịu, giờ dừng , thoải mái, cảm giác như vô kiến đang bò.
Bạch Lê Hoa tảng đá, há miệng thở dốc.
Tiết Thải trong chiếc gùi, dáng vẻ nàng, thần sắc khó đoán.
Thật lòng mà , chỉ cô phụ chạy , ngay cả cũng kinh ngạc.
Nếu tận mắt chứng kiến, căn bản tin đời nữ nhân như Bạch Lê Hoa.
Nếu nàng yếu, thì xem nàng “tay ” đ.á.n.h c.h.ế.t hổ, một địch năm mà hề yếu thế. Nếu nàng mạnh, thì dáng vẻ như rút cạn sức lực của nàng hiện giờ, Tiết Thải thể hiểu nổi.
Trong khi Bạch Lê Hoa đang phiến đá hóng mát, nàng chỉ cảm thấy đầu tối sầm, kéo cánh tay buộc nàng dậy.
Nàng đầu , là Lương Đại Lang.
Tức thì nàng còn thấy nóng nữa, như dâng bảo vật, đưa gà rừng và thỏ cho .
Hoàn nhận sắc mặt đen như đáy nồi của Lương Đại Lang.
Giọng mang theo sự nghiêm khắc: “Nàng ?”
Bạch Lê Hoa lúc mới thấy mặt chút tươi , cũng đoán đang nghĩ gì, đành thận trọng chỉ tay về phía ngọn núi phía .
Lương Đại Lang nắm chặt cánh tay nàng, thần sắc căng thẳng: “Nàng trong đó?”
Nàng gật đầu.
“Không chứ?” Vừa , đợi Bạch Lê Hoa đáp lời, kiểm tra nàng từ xuống , một lượt.
“Ta thể chuyện gì?” Bạch Lê Hoa , hiệu cho Lương Đại Lang xem đồ trong gùi của : “Ta chỉ hái một ít nấm dại, hai cái bẫy bắt chút đồ về cải thiện bữa ăn.”
Lương Đại Lang Tiểu Tiết Thải vẻ mặt nghi hoặc: “Hắn… cũng là nàng bắt về?”
…
“Khụ!” Nhìn Bạch Lê Hoa vẻ mặt đầy vạch đen, Lương Đại Lang ho nhẹ một tiếng, nhận lấy chiếc gùi: “Không là , đừng Đại Lương Sơn nữa, nhiều năm , gì bên trong.”