Chương 33: Lập Uy (1)
Mắt thấy cây côn sắp sửa giáng xuống đầu Bạch Lê Hoa, nào ngờ nàng bỗng cúi , xoay một cái linh hoạt tránh thoát.
Cây côn mà Tôn Hầu (gã gầy) dùng hết sức vung , những chạm nửa góc áo nàng, mà còn giáng mạnh xuống Mã Diện (gã mặt ngựa) đang cúi lưng ôm háng.
“Ôi chao…”
Tiếng kêu như heo chọc tiết của Mã Diện vang lên, đau đến mức nước mắt giàn giụa.
Lâm Linh Nhi thấy tình thế , trong lòng chần chừ một chút, chân bắt đầu lùi , nhưng còn kịp , Bạch Lê Hoa túm lấy b.í.m tóc.
Cả hình nàng giật ngược .
Da đầu đau nhói, kịp kêu thành tiếng, hai cái tát vang dội giáng xuống mặt nàng .
Tình hình bên Trần Tiểu Thu cũng tương tự.
“Chát chát!” “Chát chát” bốn tiếng liên tiếp, mặt Lâm Linh Nhi và Trần Tiểu Thu mỗi đều thêm hai vết tát đối xứng.
Người còn , chỉ còn Bạch Lê Hoa và Tôn Hầu.
Nhìn bằng hữu kẻ quỳ, trong lòng Tôn Hầu càng thêm bực bội.
Nhóm bọn chúng, trừ Lâm Linh Nhi, những còn đều là đám ma vương phá phách lớn lên cùng từ thuở cởi truồng, đ.á.n.h trộm dưa, tự lập thành phe phái, thể coi là bá chủ thôn Chu Tiên.
Từ đến nay chỉ bọn chúng đ.á.n.h khác, bao giờ từng đ.á.n.h t.h.ả.m hại như .
Huống hồ đối phương là một nữ nhân.
Nếu chuyện truyền ngoài, chẳng sẽ khiến rụng răng ?
Trong lòng lo tức, nhưng Bàn Hổ (gã béo), chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến việc dùng vũ lực giải quyết.
Mắt đảo một vòng, Tôn Hầu ném cây côn xuống, giơ tay ngang vai, lòng bàn tay hướng về phía Bạch Lê Hoa, tỏ ý ác ý.
Thấy , Bạch Lê Hoa chống cây côn xuống đất, khuỷu tay đặt lên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn : “Có rắm thì mau thả!”
Tôn Hầu nở nụ nịnh nọt, trông hệt như một con khỉ, xoa xoa tay: “Nàng mập, chúng gì từ từ chuyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-33.html.]
Bạch Lê Hoa lặp : “Có rắm thì mau thả!”
Giọng dường như lạnh hơn vài phần.
Tôn Hầu rùng , liên tục xua tay: “Là thế , mấy ngày chúng thấy nàng, trong lòng lo lắng nên mới qua xem thử.”
Bạch Lê Hoa nhướng mày: “Là xem kiểu ?”
“Một sự hiểu lầm, đều là hiểu lầm, nàng xem nàng kìa, gấp gáp cái gì chứ!”
“Còn nữa, giờ nàng, thật sự chứ?”
Bạch Lê Hoa lạnh lùng , Tôn Hầu hềnh hệch, cũng cảm thấy hổ.
Vừa , cố gắng tiếp cận Bạch Lê Hoa.
Hắn chằm chằm cánh tay nàng lâu , Bàn Hổ đang ở phía , chỉ cần xông tới, ôm lấy cánh tay đang cầm côn của nàng, trì hoãn trong nháy mắt, Bàn Hổ liền thể vung côn, đến lúc đó…
Sẽ cho nữ nhân tay.
Chỉ tiếc rằng, tính toán của tuy , nhưng Bạch Lê Hoa cũng dạng .
Từ lúc Tôn Hầu kiếm chuyện kéo dài thời gian, nàng hiểu rõ bọn chúng đang tính toán gì. Chẳng qua là lợi dụng địa thế, mấy đ.á.n.h một!
Tuy nhiên, nàng hề sợ hãi bọn chúng, cũng vội né tránh, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ mỉm.
Tôn Hầu tới gần, nàng liền nhanh chóng nhấc chân đá một cú bụng , đá văng .
Đồng thời, nàng giơ tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u của cây côn gỗ mà Bàn Hổ đang định vung xuống.
Cánh tay dùng sức, trực tiếp đ.â.m tới.
Vững! Chuẩn! Mạnh! Không mất bao lâu, đám tiểu bá vương bộ thất bại.
Bạch Lê Hoa cầm cây côn, vẻ mặt khiêu khích: “Thế nào, còn đ.á.n.h nữa ?”
Bàn Hổ cùng đồng bọn , đồng loạt đầu bỏ chạy.
Đây là nữ nhân, rõ ràng là một con hổ cái!
Nhìn dáng vẻ chúng tháo chạy tán loạn, tâm trạng Bạch Lê Hoa , phủi bụi tay, nhặt chiếc gùi.
Không ngờ vặn thấy Lý Tiểu Ngọc, vợ của Lương Nhị Lang, đang bên đường nàng với vẻ mặt kinh hãi…