Chương 20: Lão cha Lương ngã xuống nước
Lúc , trời tối sầm, Bạch Lê Hoa tìm một vòng, trong nhà thấy một ai.
Chân Lương lão gia , việc nặng việc đồng, thường ngày ông ở nhà dùng tre nứa bện thành các thứ, chợ phiên thì mang chợ bán đổi lấy tiền đồng phụ cấp gia đình.
Nói chung, những thứ đều do Lương đại lang và Lương nhị lang chuẩn sẵn, cần ông tự tay , hôm nay e rằng ông thấy tre nứa hết , bản rảnh rỗi nên chạy lấy.
Lương đại lang hẳn là cũng nghĩ đến điểm , nên ngoài tìm .
Bạch Lê Hoa nghĩ nhiều, đặt chiếc giỏ lên bàn, cạnh hái ít rau quả, chuẩn nấu cơm.
Dù hôm nay cũng chuẩn gần đủ đồ .
Đồ Hà Tiểu Hổ con mang đến, nàng định động , hôm nay bọn họ chắc chắn là đến gây sự, may mà Hà Tiểu Hổ giữ bình tĩnh, nếu chẳng chừng mắc bẫy gì .
Còn nữa, Hà Tiểu Hổ đây căn bản gì “nha đầu béo”, thậm chí khi khác bắt nạt nàng còn giúp vài câu, bây giờ đột nhiên nhắm nàng?
Nàng nấu cơm, suy nghĩ miên man.
Đợi đến khi lấy tinh thần, liền thấy tiếng một phụ nữ lóc t.h.ả.m thiết, xen lẫn tiếng gầm gừ trầm thấp của đàn ông, giữa tiếng ồn ào, chỉ thấy Lương đại lang cõng Lương lão gia, Lương nhị lang cầm gậy chống các thứ, trở về.
Lương đại nương và Lý Tiểu Ngọc hai phụ nữ tóc tai rối bời, Lương lão gia vẻ mặt căng thẳng, thể kìm .
Trên nền đất họ qua, vệt nước chảy đặc biệt rõ ràng.
Hai em cùng Lương đại nương phòng, Lý Tiểu Ngọc ở ngoài ngừng thút thít.
Bạch Lê Hoa giật , một dự cảm chẳng lành dần bao trùm lấy tim nàng, nàng kéo cánh tay Lý Tiểu Ngọc hỏi:
“Chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-20.html.]
“Chuyện gì ? Ngươi còn dám hỏi chuyện gì? Chẳng là vì cái đồ chổi như ngươi!” Lý Tiểu Ngọc một tràng như pháo nổ, lau nước mắt, úp mặt cửa lóc than vãn, “Cha ơi, nếu mệnh hệ gì, chúng con cả nhà !”
Cửa đột nhiên mở .
Bạch Lê Hoa thấy, vành mắt vốn đỏ hoe của Lương đại nương lời Lý Tiểu Ngọc xong dường như đỏ thêm vài phần.
“Tất cả .” Ngoại trừ mái tóc rối bời và đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu và thần sắc đều như thường ngày.
Lý Tiểu Ngọc nhanh chóng chạy .
Còn Bạch Lê Hoa chú ý thấy Lương đại nương lưng , lén lau nước mắt.
Không hiểu , Bạch Lê Hoa luôn cảm thấy ánh mắt Lương đại nương nàng cũng xen lẫn vài phần trách móc.
Tâm trạng bỗng nhiên nặng trĩu.
Dù là lúc nàng ngây ngô đây, Lương đại nương vẫn luôn bảo vệ nàng, giờ đây…
Rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ là Lương lão gia…
Ánh mắt Bạch Lê Hoa rơi xuống giường, Lương lão gia đó, Lương đại lang đang bận sắp xếp tư thế cho ông, và nhẹ giọng hỏi tư thế nào hơn.
Lý Tiểu Ngọc vẫn khiến phiền lòng.
Từ những lời rời rạc, Bạch Lê Hoa mới , chuyện gần giống như nàng nghĩ, Lương lão gia đợi mãi thấy họ về, liền tự ngoài. Rồi may, ngã xuống một mương nước, tuy nước bên trong nhiều, nhưng vì chân Lương lão gia thương, mắc kẹt quá lâu, nên trở nên nghiêm trọng hơn.
May mắn Lương đại lang dọc theo những nơi ông thường lui tới tìm thấy, bèn đồng ruộng tìm cùng. Cuối cùng phát hiện trong một mương nước khuất tầm , thoi thóp, Lý Tiểu Ngọc ngay tại chỗ, cho đến tận bây giờ.
Bây giờ cả nhà đều đồng lòng cho rằng: tất cả là vì Bạch Lê Hoa, nếu nàng kéo Lương đại lang chậm chạp về, Lương lão gia sẽ vì ngoài mà suýt mất mạng.
Quan trọng hơn, khi chuyện, khi nàng về phía Lương đại lang, nhận bất kỳ phản hồi nào.