Chương 165: Hắn Đã Hạ Thuốc Bọn Họ Rồi Sao
Lông mày Bạch Lê Hoa nhíu thành hình chữ “Xuyên”.
Chuyện nàng nghĩ đến, Lương Đại Lang tự nhiên cũng nghĩ , cho nên lúc một cách cứng rắn nhưng kém phần khách khí: “Hậu lễ thì cần, chưởng quỹ thể giúp chúng chăm sóc Tiết Sái, chúng cảm kích .”
Nụ của Phụng Văn Hoán hề chạm đến đáy mắt.
Đáng tiếc, hậu lễ đầu tiên tặng , cũng thể thu hồi .
Đôi mắt phượng dài hẹp nheo , Phụng Văn Hoán xoay phe phẩy quạt lười biếng ghế dài đệm: “Thời gian cũng còn sớm nữa, chậm trễ hai vị nữa, xin mời về!”
Trước khi Bạch Lê Hoa bước khỏi phòng, : “À , nếu hai vị việc gì cần, lúc nào cũng hoan nghênh đến Tụy Hương Lâu tìm .”
Bước chân Lương Đại Lang khựng , hướng Phụng Văn Hoán chắp tay.
Bạch Lê Hoa thì đầu bước khỏi cửa, dù cả đời nàng cũng đến nơi nữa!
Sau khi bọn họ rời , Phụng Văn Hoán nhịn sờ mũi.
Vừa , nên khiêu khích Bạch Lê Hoa thêm chút nữa ?
Nếu thể ép nàng động thủ, chẳng bí ẩn đều vén mở ?
Nghĩ đến đây, đầu Phụng Sái, “Này, ngươi theo bên cạnh nàng lâu như , phát hiện manh mối gì ?”
Phụng Sái ngẩng đầu, lạnh lùng một cái, “Không.”
Phụng Văn Hoán tin, “Hôm đó thấy cái thủ pháp , là nàng dạy ngươi?”
“Không , học từ Trương Cẩu Tử.”
Lẽ nào, con hổ là do Trương Cẩu T.ử đ.á.n.h c.h.ế.t, lầm ? Phụng Văn Hoán thấy hứng thú:
“Trương Cẩu T.ử là ai?”
“Là đứa trẻ cầm đầu thôn Chu Tiên.”
Đây thực sự là thần đồng trong truyền thuyết ? Phụng Sái nhỏ tuổi bốn phương ca ngợi? Phụng Văn Hoán đầu tiên nghi ngờ tính chính xác của hệ thống tình báo của .
Hai bên im lặng một lúc, Phụng Sái đột nhiên lên tiếng: “Ngươi , hạ t.h.u.ố.c bọn họ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-165.html.]
Trong mắt Phụng Văn Hoán lộ vẻ tán thưởng, tệ, đây mới là kế nghiệp của Phụng Hồng, mắt .
Cần rằng, khi tay, ít thể nhận .
Lần một đứa trẻ đầy mười tuổi vạch trần.
Phụng Văn Hoán tỏ phấn khích.
“Không, hạ độc.” Hắn tươi, “Ngươi là độc gì ?”
Phụng Sái lạnh một tiếng, mỉa mai : “Ta khuyên ngươi nhất đừng động đến nàng, kẻo đến lúc đó tự rước lấy nhục.”
Nữ nhân , hạng đơn giản .
Phụng Văn Hoán bận tâm, “Ngươi vẫn nên lo cho bản !”
Sau đó lớn tiếng gọi: “Mặc Nhiễm.”
Bóng áo đen, xuất hiện ngay lập tức, cung kính mặt Phụng Văn Hoán, “Chủ tử.”
“Ngươi điều tra xem những nào gửi thiệp đến nhà họ Bạch, tiện thể nhắc nhở bọn họ một chút.”
“Vâng.”
Thấy Mặc Nhiễm lĩnh mệnh nhưng vẫn chậm chạp , Phụng Văn Hoán hỏi: “Sao, còn chuyện gì ?”
“Chủ tử, bên huyện lệnh, treo thưởng một trăm lượng bạc để truy bắt viên bảo châu đ.á.n.h cắp.”
“Chỉ một trăm lượng? Vị huyện lệnh cũng quá keo kiệt , lát nữa chúng đến kho bạc của lấy thêm vài món đồ chơi thú vị.”
“Vâng!”
Phụng Sái: “…”
Thảo nào ông nội đuổi khỏi sư môn.
Bên , Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang sự dẫn dắt của tiểu nhị, đến nhã gian Phụng Văn Hoán chuẩn sẵn.
Trên bàn, bày đầy các món ăn thịt gà, vịt, cá đủ loại.
Cát Lại T.ử vùi đầu ăn một lúc, miệng dính đầy dầu mỡ.
Mặc dù , nhưng mỗi món ăn chỉ phần bên phía ăn đến bừa bộn, phần bên vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng là còn nghĩ đến bọn họ.