Chương 15: Bạch Ngọc Lan
Bên cạnh quầy hàng của tiệm cầm đồ, một cô gái dáng khá đội nón lá che mạng, che kín từ đầu đến chân, đó ngừng ngang ngó dọc, dùng giọng sốt ruột thúc giục : “Xin ngài xem kỹ, miếng ngọc của rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.”
Người quầy liếc nàng một cái, đặt mặt ngọc xuống, nhanh chậm mở lời: “Ngọc quả là một miếng ngọc , cầm sống cầm c.h.ế.t?”
“Đương nhiên là cầm sống… Không đúng, cầm c.h.ế.t, đương nhiên là cầm c.h.ế.t!”
Nàng dường như hạ quyết tâm.
“Năm lạng.”
“Ngươi gì?” Cô gái kìm nâng cao giọng, “Đây là ngọc bạch ngọc thượng hạng.”
Bàn tính của gõ lách cách, ngẩng đầu lên: “Chính vì là thượng hạng, là cầm c.h.ế.t, nên mới năm lạng bạc!”
“Ta tin!” Vừa , cô gái ngang dọc, thậm chí chút bực bội đưa tay về phía , “Ngươi trả cho , cầm nữa!”
Nghe nàng , bên trong cuối cùng cũng dừng việc đang trong tay, ngẩng đầu lên bày vẻ tiếc nuối, “Cô nương, nàng suy nghĩ kỹ, qua thôn sẽ còn tiệm của , nàng ngại thì ngoài hỏi thăm xem, nhà cầm đồ nào thể trả giá cao như sẽ đưa bạc cho nàng.”
Cô gái dường như d.a.o động, một lúc lâu mới vùng vẫy: “ giá của ngươi…”
Người đảo mắt, “Vậy , cũng liều một phen, tính cho nàng sáu lạng bạc, chỉ mong đừng để chưởng quầy nhà , bằng , ông nhất định sẽ trừ tiền lương tháng của .”
Bạch Lê Hoa trong lòng nhịn lớn, mà đặt ở hiện đại, chắc chắn là Ảnh đế Oscar.
Từ góc của Bạch Lê Hoa, vặn thể thấy nắm tay cô gái siết chặt , trắng nõn như ngọc mỡ, đó, ngoài dự đoán, nàng : “Được thôi, sáu lạng thì sáu lạng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-15.html.]
“Tốt lắm, đây là giấy cầm đồ, phiền ấn dấu vân tay phía .”
“Cô nương, sáu lạng bạc đây, nàng cất kỹ.”
Cô gái thèm , vội vàng nắm lấy bạc cho ống tay áo, cúi đầu hấp tấp bỏ .
, cô gái thần thần bí bí đến tiệm cầm đồ chính là em gái cùng cha khác của Bạch Lê Hoa – Bạch Ngọc Lan.
Không là do vị trí Bạch Lê Hoa khuất vì Bạch Ngọc Lan chột vội vã , tóm là hai vẫn va chạm gì.
một điều lạ, Bạch Ngọc Lan tuy xuất từ nhà nông, nhưng cha nàng ruộng từ lâu , những năm kiếm chút tiền nhỏ, Bạch Ngọc Lan cũng nâng niu chiều chuộng, rốt cuộc xảy chuyện gì, khiến nàng mang đồ trang sức của cầm để đổi lấy bạc? Theo địa vị của nàng trong nhà, đến mức đó chứ.
Bạch Lê Hoa ý rõ, nhưng bây giờ nàng còn chuyện quan trọng hơn.
Vì , việc tình cờ gặp Bạch Ngọc Lan nàng cũng chỉ thấy buồn , để tâm.
Quân t.ử trả thù, mười năm muộn.
Nữ t.ử trả thù, cả đời muộn.
Xác định Bạch Ngọc Lan , Bạch Lê Hoa bước tiệm cầm đồ, gõ gõ quầy hàng, hiệu cho ngẩng đầu lên.
Người đang cầm ngọc bội của Bạch Ngọc Lan trong tay nghiên cứu, nàng phiền, mặt thoáng qua vẻ khó chịu, nhưng chuyển mắt bằng vẻ mặt tươi : “Cô nương, đến cầm đồ ?”
Bạch Lê Hoa gật đầu, lấy vòng tay từ trong ống tay áo đưa cho .
Người cầm tay xem xét, vẻ mặt chê bai, “Chuỗi hạt , ngoài hương thơm , cũng chẳng gì đặc biệt a, Cô nương, , ở đây chúng nhiều thứ mang hương thơm kỳ lạ, cái của nàng, nhiều lắm chỉ tính cho nàng một lạng.”