Liêu Hồng Mai sợ run chân, ôm xương sườn đang đau, yếu ớt như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cô run rẩy nhích về phía hai bước, thút thít: “Bí thư, t- oan...”
Bí thư già để ý đến cô , trực tiếp hỏi Lưu Thanh Bình: “Chứng cứ cô , lấy .”
Lưu Thanh Bình về phía Triệu Quang Minh.
Triệu Quang Minh do dự: “Hay là cứ... coi như... thôi...”
Chưa hết lời, Lưu Thanh Bình lạnh lùng ngắt lời: “Cô cố tình hại , còn bao che cho cô ?”
Triệu Quang Minh thở dài một thật dài, mới phòng.
Lát , tay cầm một chiếc phong bì.
Tống Tử Dao thấy, thầm nghĩ, quả nhiên cô đoán đúng.
Lá thư đó, chính là thư tình Liêu Hồng Mai cho Triệu Quang Minh.
Bí thư già chữ, nhận lấy liền mở xem.
Một hồi lâu, như thể cay mắt, ông khinh miệt gấp thư .
để chặt chẽ, ông vẫn đưa thư cho Vương Nhất Quang: “Các xem, đây là nét chữ của Liêu Hồng Mai ?”
Các thanh niên tri thức đều xúm quanh Vương Nhất Quang, xem thư.
Liêu Hồng Mai xông tới giật lấy thư, nhưng Lưu Thanh Bình phòng tóm lấy cổ áo.
Lưu Thanh Bình xuống nông thôn nhiều năm, quen nông việc, kiềm chế Liêu Hồng Mai dễ như trở bàn tay.
Các thanh niên tri thức nữ xem thư đến nửa chừng, đều hổ tức giận mặt , chỉ còn các thanh niên tri thức nam tiếp tục xem, nhưng ai nấy cũng mặt đỏ tía tai.
Vương Nhất Quang đỏ mặt, đưa thư cho bí thư già, gật đầu: “Trông giống nét chữ của Liêu Hồng Mai.”
“Gì mà trông giống?” Bí thư già bất mãn, hỏi các thanh niên tri thức khác: “Các xem? Cho một câu chắc chắn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-40-2.html.]
Lời là chịu trách nhiệm.
các thanh niên tri thức sống chung hàng ngày, thỉnh thoảng còn học tập tư tưởng tiến bộ cùng , nên vẫn quen thuộc với nét chữ của .
Họ thể mở mắt .
Các thanh niên tri thức từng một đều gật đầu.
Liêu Hồng Mai tuyệt vọng gào lên: “Các đều ưa như ? Muốn hại ?”
Lưu Thanh Bình đẩy cô một cái, quát: “Gì mà hại ? Thư tình là khác ép ?!”
Liêu Hồng Mai tắc họng, quăng ánh mắt oán độc về phía Triệu Quang Minh.
“Khinh! Đồ đàn ông ngu ngốc, Lưu Thanh Bình gì cũng lời răm rắp đúng ?! Anh tưởng cô thật lòng với ? Cô chỉ là lợi dụng giúp cô việc, coi là lao động miễn phí thôi, nếu hẹn hò với bao nhiêu năm như , cũng chịu đăng ký kết hôn!”
“Chờ xem, ngày nào còn giá trị lợi dụng, cô nhất định sẽ đá chút do dự.”
Mặt Triệu Quang Minh tái .
Lưu Thanh Bình chút hoảng loạn, hận vô cùng.
Cũng Liêu Hồng Mai điên gì, đột nhiên khắp nơi gây sự với cô , còn đặt bẫy hại cô !
Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay hối lộ phó chủ nhiệm Lưu của công xã, đuổi khỏi cửa chút thương tiếc, cô hổ lo lắng.
Lo lắng tin tức sẽ lan đến đại đội, hình tượng tích cực của cô sẽ tan thành mây khói.
Lưu Thanh Bình nghiến răng với bí thư già: “Bí thư, Liêu Hồng Mai đắn là chứng cứ xác thực, tiếp theo nên treo giày rách ?!”
“Chuyện ...” Bí thư già chút do dự, chủ yếu là đại đội họ từng chuyện , ông cũng dễ dàng xử phạt khác.
lúc bí thư già đang lưỡng lự, kế toán Đào đột nhiên đến, lẩm bẩm tai bí thư già một hồi.
Khuôn mặt nhăn nheo chằng chịt của bí thư già càng u sầu hơn.