30. Vay tiền bỏ trốn
“Cô... đừng bậy.”
Nghe thấy giọng trầm khàn, căng thẳng của Đàm Kim Hạ, Tống Tử Dao nở một nụ rạng rỡ: “Được , coi như bậy, coi như phát hiện đang quan tâm , cũng là giúp trở thành văn thư.”
“... Không .”
“Hửm?”
Yết hầu Đàm Kim Hạ chuyển động, như để tăng thêm độ tin cậy, nhấn mạnh giọng: “Văn thư là do đội chọn, liên quan gì đến .”
Tống Tử Dao nghiêng đầu khẽ hỏi: “Thật ?”
... Thật là mạng mà.
Đàm Kim Hạ thể chịu đựng thêm nữa, đưa tay đẩy cô gái gần như cách với , nhưng vô tình chạm cánh tay trần của cô.
Làn da mềm mại lọt đầy trong tay, mềm mại và đàn hồi như quả trứng bóc vỏ.
Sự bí bách trong nhà kho đến giới hạn, hít thở cuối cùng khiến Đàm Kim Hạ ba chân bốn cẳng chạy ngoài.
Gió nhẹ thổi đến, mang theo một cơn lạnh.
Anh đưa tay sờ, mới phát hiện ngay cả cổ cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đàm Kim Hạ lau mặt, cuối cùng cũng trở bình thường.
“Cuốc thiếu, nên về thôi.”
Tống Tử Dao vẻ gì là ngượng ngùng khi vạch trần, còn nũng nịu : “Vậy đưa về.”
Đàm Kim Hạ im lặng nhấc chân , nhưng tay chắp lưng, ánh đèn pin vặn chiếu xuống chân Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao trộm một cái, theo.
Trời xám xịt đến mức đen thui, dù đèn pin chiếu sáng, Tống Tử Dao cũng tránh khỏi bước vững, mấy bước vấp một cái hố đất nhỏ, suýt ngã.
May mà Đàm Kim Hạ phản ứng nhanh, vớt cô một cái.
Sau khi Tống Tử Dao vững, cô dứt khoát kéo lấy gấu áo Đàm Kim Hạ: “Đi thôi.”
Đàm Kim Hạ: “... Buông tay.”
Tống Tử Dao lắc đầu như trống bỏi: “Không buông, kẻo lát nữa ngã.”
Đàm Kim Hạ gần như phát điên, gầm lên: “Bị khác thấy, cho cô!”
Trong bóng tối, Tống Tử Dao khẽ mím môi, hai ngón tay nắm lấy gấu áo Đàm Kim Hạ lắc lắc, giọng nhẹ nhàng mà kiên định: “ quan tâm.”
Đường nét lạnh lùng của Đàm Kim Hạ dường như tĩnh lặng lâu, mới đầu .
“Tùy cô.”
Tuy nhiên lúc trời tối, bên ngoài cũng , chuyện Đàm Kim Hạ lo lắng xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-30-1.html.]
Tống Tử Dao về đến ký túc xá, Vương Nhất Quang đón : “Sao về muộn thế? Bọn còn định tìm đấy.”
Thạch Lỗi cũng : “Phong tục dân gian ở đây vẫn còn chất phác, nhưng ai mà dám đảm bảo kẻ nào, cẩn thận một chút, đừng về quá muộn.”
Lòng Tống Tử Dao ấm áp, cảm ơn sự quan tâm của hai .
Thạch Trường Giang thì kể công: “Tiểu Tống, chuồng heo hôm nay giúp quét dọn , heo cũng cho ăn !”
Thạch Lỗi vội bổ sung: “Không một nhé! cũng phần!”
Tống Tử Dao : “ hiểu, lát nữa đồ ăn ngon cho hai .”
Kể từ khi nuôi heo, Tống Tử Dao hầu như bao giờ quét dọn chuồng heo, nào cũng là Thạch Lỗi và Thạch Trường Giang tiện tay giúp cô quét, thỉnh thoảng cô về muộn, hai còn giúp cô nấu thức ăn cho heo và cho heo ăn.
Điều hai họ chăm chỉ đến mức nào, mà là vì họ phát hiện, mỗi xong việc cho Tống Tử Dao đều thể ăn ké bữa cơm.
Tống Tử Dao tiền, nấu ăn ngon, chút việc là thể ăn ké bữa cơm, còn hời hơn cả kiếm công điểm!
Đương nhiên cũng ngứa mắt.
Ví dụ như Liêu Hồng Mai khinh bỉ lẩm bẩm nhỏ giọng: “Hai con ch.ó săn.”
“Khốn kiếp!” Thạch Trường Giang thấy, lập tức nổi đóa, nắm c.h.ặ.t t.a.y gầm lên với Liêu Hồng Mai: “Có giỏi thì lớn lên!”
Sợ đến mức Liêu Hồng Mai rụt thẳng lưng Lưu Thanh Bình.
Lưu Thanh Bình vẻ mặt bất lực : “Trường Giang, đừng chấp nhặt với Hồng Mai.”
Thạch Lỗi cũng kéo Thạch Trường Giang : “Thôi thôi, lẽ nào còn đ.á.n.h đồng chí nữ?”
Thạch Trường Giang hừ lạnh một tiếng, coi như khuyên giải.
Đợi đến khi những khác đều hết, Liêu Hồng Mai mới dám than phiền: “Lẽ nào sai ? Vốn dĩ là ch.ó săn của Tống Tử Dao mà!”
Ngay cả Lưu Thanh Bình cũng thoáng chút bất mãn: “Cậu với Tiểu Tống rốt cuộc thù oán gì ? Sao hận cô đến thế.”
Liêu Hồng Mai nghiến răng: “Trước đây những thứ cô đều chia sẻ với , chỉ vì... vì một chút chuyện nhỏ mà tuyệt giao với ! Bây giờ cuộc sống của khổ bao, cô những giúp chút nào, còn liên kết cô lập !”
Nói đến đây, Liêu Hồng Mai còn uất ức đến đỏ cả mắt.
Lưu Thanh Bình ngầm khinh bỉ, nhưng ngoài miệng an ủi: “Cô chắc cũng cố ý cô lập , chẳng qua là... cô gái xinh hào phóng thì ai mà thích chứ.”
Liêu Hồng Mai tối sầm mặt: “Ý chị là xinh hào phóng ?!”
Lưu Thanh Bình khẽ một tiếng: “ nghĩ như .”
Vẻ mặt Liêu Hồng Mai đầy hậm hực.
“Chị nghĩ như , nhưng khác nghĩ như ! Họ thấy Tống Tử Dao cái gì cũng , cái gì cũng bằng cô ! Có Tống Tử Dao ở đây, vĩnh viễn chỉ thể cô chèn ép!”
Lưu Thanh Bình dừng một chút, giọng trở nên nhẹ nhàng và mê hoặc.
“Có hoa đỏ sẽ lá xanh, đó là quy luật của sự vật. Những như chúng lá xanh , thì chấp nhận phận, nếu cũng chỉ tự đau khổ mà thôi. Dù cũng đổi gì.”