173. “Hai Vợ Chồng, Chưa Từng Thấy Sao?”
Trong thi xã ngoài Hàn Tùng Niên , còn một thanh niên khác.
Chàng thanh niên thấy Lâm Quân Tú và Tống Tử Dao liền lập tức nhiệt tình mời hai . Hàn Tùng Niên đang ở cửa liền nhường đường.
Chàng thanh niên ân cần rót hai cốc nước mang tới, đ.á.n.h giá Tống Tử Dao và Lâm Quân Tú, : “ tên là Phương Viên, là phó xã trưởng của thi xã. Không dễ dàng gì a, thi xã chúng cuối cùng cũng chờ đơn xin gia nhập.”
Lâm Quân Tú vội : “Là tin tức khá linh hoạt, thi xã tuyển mới, lập tức liền với trong ký túc xá chúng . ‘Thính Lãng Thi xã’ danh tiếng lẫy lừng, tin tức tuyển mới truyền , đơn xin gia nhập nhất định sẽ kéo đến ùn ùn.”
Phương Viên , khiêm tốn tiếp nhận lời khen của Lâm Quân Tú.
Dù đây cũng là sự thật.
Phương Viên trông giống như một nhiều lời, chỉ một lát trao đổi thông tin cơ bản với Tống Tử Dao và Lâm Quân Tú.
Thấy còn xu hướng huyên thuyên ngớt, Tống Tử Dao đồng hồ, khẽ kéo góc áo của Lâm Quân Tú.
Chiều nay khó khăn lắm mới tiết học, cô và Đàm Kim Hạ hẹn xem phim.
Lâm Quân Tú cảm nhận sự kéo của Tống Tử Dao, lộ vẻ gì chuyện thêm vài câu, đó tự nhiên từ biệt Phương Viên.
Phương Viên nhiệt tình tiễn hai cửa.
Đợi hai , Hàn Tùng Niên mới khẩy : “Kéo chuyện ngớt, cũng sợ dọa đến đồng chí nữ .”
Phương Viên trừng mắt , : “Không vì cứ như cái hũ nút bịt kín , cả ngày ủ rũ ở đây sắp c.h.ế.t ngạt !”
Hàn Tùng Niên an ủi: “Đợi thu xếp xong những tài liệu , sẽ cần ủ rũ ở đây cả ngày nữa.”
Phương Viên đống tài liệu như núi bàn, than thở: “Vậy thì đến bao giờ a ...... Hay là mau chóng tuyển một mới việc ? Vị đồng chí Lâm nộp một xấp đơn xin gia nhập ? Nhận hết là .”
Ai ngờ Hàn Tùng Niên để ý đến nữa.
Phương Viên lắc đầu, cam chịu bắt đầu tiếp tục việc.
Hàn Tùng Niên một lát, cầm lấy xấp đơn xin gia nhập lên xem.
Tống Tử Dao ở cổng trường đợi Đàm Kim Hạ.
Áo trắng váy xanh, vạt váy khẽ quét qua bắp chân theo gió nhẹ, đôi giày sandal quai mảnh màu trắng chân tôn lên mắt cá chân thon gọn và long lanh.
Cô cắt tóc ngắn, hai bên vén tai, chỉ vài lọn tóc mái bay nhẹ trán.
So với vẻ quyến rũ khi tóc dài, lúc cô thêm chút tươi mát thuần khiết.
Người qua ở cổng trường, bất kể nam nữ, luôn ngoái đầu cô thêm hai .
Đàm Kim Hạ thấy từ xa, đắc ý vui.
Đắc ý A Dao tuyệt vời như thế là của .
Không vui vì những con mắt khác cũng thể thấy sự tuyệt vời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-173-1.html.]
Thấy một nam sinh xa mà vẫn còn đầu , Đàm Kim Hạ nhịn “hê” một tiếng ác ý, “Anh bạn, mắt rớt !”
Sợ đến mức nam sinh thật sự đưa tay lên sờ mắt .
Cuốn sách trong tay “loảng xoảng” rơi xuống đất.
Lúng túng xuống nhặt.
Đàm Kim Hạ ho nhẹ một tiếng, nhịn , chạy nhanh về phía Tống Tử Dao.
Đàm Kim Hạ cao lớn, chiều cao một mét tám mươi sáu nổi bật giữa đám đông, ngoài cao , còn vạm vỡ, hai tay nắm thành nắm đ.ấ.m đầy sức uy hiếp.
Trong thời đại mà thường gầy, ngay cả cao như , hình cũng là dáng thon dài, như tùng như trúc.
Cho nên, dù khuôn mặt Đàm Kim Hạ tuấn tú chính trực, nhưng cảm giác tổng thể mang hung hãn như dã thú, thuộc về ít khác biệt trong môi trường lớn.
Tống Tử Dao một mét sáu mươi bảy bên cạnh , giống như chú thỏ trắng bé nhỏ trong miệng sói xám lớn.
Thu hút vô ánh mắt ngang.
Đàm Kim Hạ vui, “Mấy đó cái gì chứ? Cứ như em là bắt cóc . Rõ ràng là em bắt cóc mà.”
Tống Tử Dao nhịn , “, là em bắt cóc .”
Đàm Kim Hạ kéo một tay Tống Tử Dao bao trọn trong bàn tay lớn của , đó trừng mắt một đang họ với ánh mắt khác thường, “Hai vợ chồng, từng thấy ?”
Người gượng hai tiếng, thu hồi ánh mắt.
Trường học cách rạp chiếu phim xa, hai liền bộ đến.
bây giờ trời nóng, đợi đến cũng toát mồ hôi đầy .
Đàm Kim Hạ mua hai chai nước ngọt, một gói đậu phộng hạt dưa.
Anh mở một chai nước ngọt đưa cho Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao nhận lấy uống hai ngụm, nước ngọt lạnh lẽo lập tức xua tan nóng bức, thoải mái đến mức khiến thở dài.
“Còn bán kem, ăn ?”
Tống Tử Dao nghĩ một lát, gật đầu : “Em ăn kem cây.”
Đàm Kim Hạ xếp hàng mua kem cây.
Tống Tử Dao cầm nước ngọt và đồ ăn vặt, đợi ở đó.
Đột nhiên, một giọng ngạc nhiên vang lên.
“Tống Tử Dao, cũng đến xem phim ?” Dương Ái Hồng nhanh chóng về phía Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao cũng kinh ngạc : “Thật trùng hợp.”
Tống Tử Dao thấy mặt Dương Ái Hồng nắng chiếu đỏ bừng, vội nhường bên trong, “Chỗ mát mẻ, qua đây tránh nắng một chút .”
Dương Ái Hồng lắc đầu : “Thôi cần , đợi chắc sắp đến , ở đó thể thấy.”