Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:18:33
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta tên là Châu Vân Hòa.”
“Vậy sẽ gọi là Vân Hòa nãi.” Thư Vân .
“Ha ha ha, , lâu lắm thấy tên , thấy thật tệ chút nào.” Vân Hòa nãi rạng rỡ.
Lại trò chuyện một lúc, Diệp Ngưu trở về, Thư Vân với về việc nhờ giúp lên núi tìm nguyên liệu, lập tức đồng ý.
Từ biệt nhà Diệp Ngưu, Thư Vân cuối cùng cũng thể về nhà nghỉ ngơi.
Nàng nhận lấy bát nước lớn mà Diệp Trường Lạc đưa tới, ừng ực uống cạn.
Diệp Trường Lạc từ tay nàng nhận lấy chiếc bát rỗng : “Nương, với các chú các thím ?”
“Ừm, họ đều đồng ý .”
Sáu gia đình , Thư Vân phân chia các nhiệm vụ khác cho họ. Bởi vì Trương Xuyên Trụ dựng lò đất đơn giản, thể trực tiếp nướng vỏ hạt sồi cho nứt , tiện lợi và nhanh chóng hơn so với việc rang trong nồi, nên nhà phụ trách nhặt hạt sồi và tách vỏ. Còn Diệp Thủ Lương và Diệp Trang Gia phụ trách đào củ mài, ba gia đình còn thì hái mộc nhĩ, nấm, nhặt hạt dẻ, đào măng đông.
Công việc phân chia rõ ràng, sáu gia đình bắt đầu hành động ngay trong ngày.
Ngày hôm , nhà Thư Vân lượt chất đầy các loại sơn hào.
Triệu Tài Phát nể mặt Thư Vân, bắt nàng tự đưa những món sơn hào đến trấn mỗi ngày, mà sai phu xe lái ngựa đến đón.
Thế nên mỗi ngày đều thấy xe ngựa từ nhà Thư Vân chở hàng , trong lòng dân làng đều mà thèm thuồng, thường xuyên kéo sáu gia đình hỏi han, nhưng đều ăn ý mà qua loa.
Lại tìm đến Thư Vân, cũng giúp tìm sơn hào kiếm tiền.
“ bên cần đủ . Nếu quý nhân tham gia, nể mặt tình trong tộc, mỗi ngày chỉ thể thu của quý nhân mười cân.” Thư Vân .
Diệp Nhị Lại mặt, Thư Vân theo phép tắc gọi là thúc.
Diệp Nhị Lại kiên nhẫn lạnh, tức giận ném chiếc bát bàn xuống đất.
“Hừ, mười cân thôi, cũng chỉ hai ba văn tiền, cái quái gì. Họ Thư , thấy nàng phát đạt , bắt đầu vong ân bội nghĩa . Thà để cái loại ngoại tộc như Trương Xuyên Trụ kiếm tiền, cũng nhường chỗ cho trong tộc. Nàng đừng quên, các là Nương góa con côi, còn cần trong tộc giúp đỡ, ngày tháng còn dài, nàng hãy liệu mà suy xét cho kỹ .”
Nói xong, uy h.i.ế.p liếc Thư Vân một cái, phất tay áo rời .
Thư Vân cũng tức giận, lặng lẽ nhặt những mảnh bát vỡ lên. Đã thì cứ , gì mà đập bát của nàng, cái bát tốn tiền.
Người trong tộc ngoài xem náo nhiệt cũng bắt đầu oán khí với Thư Vân.
Thư Vân cũng chẳng thèm quan tâm nữa, dù nàng cũng với họ, nàng cũng khả năng chu cho tất cả , oán khí thì cứ . Sang năm còn sẽ nữa là, nàng liền giật ngược tay đóng cửa .
Những bên ngoài dần tản , tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đó?” Vừa nãy mới một trận, giọng điệu của Thư Vân lắm, vẻ hung dữ.
Tiếng gõ cửa dừng một lát, vang lên.
“Rốt cuộc là ai ?” Thư Vân hết kiên nhẫn, cách cửa lớn tiếng hỏi.
Từ khe cửa truyền một giọng yếu ớt: “Nhị thím, con là Tiểu Hoa.”
“Tiểu Hoa, con đến đây?” Thư Vân kéo nàng , vội vàng đóng cửa .
“Nhị thím, con......” Diệp Tiểu Hoa thôi, vẻ mặt cùng quẫn.
“Có chuyện gì mà con còn thể với nhị thím ?” Thư Vân kéo nàng xuống, rót một bát nước cho nàng uống.
Diệp Tiểu Hoa định tâm thần, mới lấy hết dũng khí : “Nhị thím, con thể giống như chú Thủ Lương và những khác, giúp thím lên núi tìm sơn hào, kiếm chút tiền ?”
“Cha Nương con ?” Thư Vân : “Thời gian , Trường An và Trường Lạc , họ định bán con ?”
“Vâng .” Diệp Tiểu Hoa gật đầu, trong sự may mắn chút bi thương: “Giờ thì họ chắc là định bán con nữa . Cha, nương, và cả nãi nãi nữa, từ tháng mới xong lao dịch, trở về gầy mấy vòng, tinh thần cũng còn như nữa. Đặc biệt là nãi nãi, đại phu là tổn thương căn cơ thể, chỉ thể tĩnh dưỡng thôi.”
Mà gia tộc còn nàng chăm sóc, nàng hiện giờ vẫn còn giá trị lợi dụng đối với họ, nên họ mới bán nàng . Chỉ cần cần đến nàng nữa, họ vẫn sẽ đem nàng bán.
“Ta , họ nhiều chuyện với nhị thẩm. Ta họ xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-79.html.]
Dù họ , nhưng suy cho cùng vẫn là nhân của nàng.
Nói , Diệp Tiểu Hoa quỳ xuống mặt Thư Vân.
“Tiểu Hoa, mau lên, mau lên.” Thư Vân vội vàng đỡ Diệp Tiểu Hoa dậy, nàng đau lòng cho cô bé , nhưng nếu nàng giao việc cho Diệp Tiểu Hoa, thì chẳng khác nào dùng tiền để nuôi dưỡng Cát Lão Thái và bọn họ.
Thư Vân .
“Xin , Tiểu Hoa, họ đối xử với như thế nào, nghĩ chắc hẳn đều rõ. Bán con của , trộm phương t.h.u.ố.c của , tìm hủy hoại danh tiết của , từng chuyện từng chuyện một, thể tha thứ.”
Diệp Tiểu Hoa , đầu càng ngày càng cúi thấp.
“Tuy nhiên, Tiểu Hoa, thể dạy nhận những loại sơn vật cần. Sinh ý của Thực Đỉnh Lâu đang phát đạt, nhân đà gió , hái những loại rau đó mang trấn bán, hẳn cũng thể kiếm chút bạc.” Thư Vân .
Hiện giờ, gia đình Diệp Điền đuổi khỏi tộc. Nếu Diệp Điền và Lý thị bất trắc gì, mất sự che chở của tộc nhân, Diệp Tiểu Hoa sẽ chịu bao nhiêu ấm ức.
Diệp Tiểu Hoa mắt sáng rực, quỳ xuống Thư Vân, “Nhị thẩm, đại ân của , đời đời quên, sẽ luôn khắc ghi trong lòng.”
Diệp Tiểu Hoa bật , nhị thẩm là duy nhất thế gian đối với nàng như . Nàng lấy gì báo đáp, nếu nhị thẩm cần nàng liều cả tính mạng, nàng cũng cam tâm.
“Tiểu Hoa, đừng nữa, hãy nghiêm túc . Tiền kiếm , mua thật nhiều lương thực, dù là lương thực thô cũng , hiểu ?” Thư Vân nghiêm túc .
“Ta nhớ , nhị thẩm.”
Diệp Tiểu Hoa gật đầu, nàng hỏi bất cứ điều gì, nhị tẩu như nhất định nguyên nhân.
“Tốt, đây, bây giờ sẽ dạy nhận những thứ .” Thư Vân chỉ mộc nhĩ, nấm rừng... mà .
“Vâng!” Diệp Tiểu Hoa chăm chú, từng thứ một ghi nhớ trong lòng.
Cứ như , Diệp Tiểu Hoa nhờ những loại mộc nhĩ, nấm rừng mà mỗi ngày thể bán hơn chục văn bạc. Gia đình nàng cùng lắm chỉ ăn uống kém hơn một chút, nhưng vẫn thể sống sót.
Sáu gia đình mỗi ngày tìm kiếm sơn vật đều thể kiếm bạc, bận rộn cũng thấy thú vị.
Diệp Ngưu và Diệp Tiểu Thảo giúp Chu Vân Hòa vài động tác xoa bóp phục hồi, hầu hạ nàng uống vài thang t.h.u.ố.c Thư Vân kê, đó định sân nhà bóc măng đông đào và rửa mộc nhĩ.
“Ngưu oa tử, cháu chờ một chút, cháu cõng bà cửa nhà , bà các cháu.”
“Vâng, bà nội.”
Diệp Ngưu cẩn thận đặt bà lên ghế, phía chèn thêm vài vật nặng để đề phòng bà ngã ngửa.
Cuộc sống hy vọng, Chu Vân Hòa tâm trạng hơn, ngân nga những điệu hát đồng quê.
“Bà của Ngưu oa tử, lâu gặp bà, sắc mặt bà trông đấy.”
Người dì ngang qua thấy tiếng hát của nàng, cất tiếng chào.
“Nương của Cẩu Tử, nhờ phúc của dì.” Chu Vân Hòa .
“À, bà của Ngưu oa tử, chân bà khỏi ?” Nương của Cẩu Tử nghi ngờ hỏi.
“Chưa khỏi hẳn, nhưng chân đang hồi phục , chỉ cần thêm thời gian thôi. Dì còn sắc mặt hồng hào ?”
“Thật kỳ lạ, nếu chân bà, thấy sắc mặt bà hồng hào, thật giống bệnh chút nào.”
Nương của Cẩu Tử bước , kỹ nàng, giống như dáng vẻ ốm yếu ngày .
“Không chỉ sắc mặt hồng hào, tinh thần của cũng .”
“Bà của Ngưu oa tử, vị thần y nào chữa khỏi cho bà ? Mắt cũng bệnh cũ , uống bao nhiêu t.h.u.ố.c cũng thấy đỡ, cũng vị thần y đó khám cho .” Nương của Cẩu Tử hỏi.
“Còn ai đây nữa, chính là Thư thị chữa khỏi cho cháu trai tộc trưởng đó thôi.” Chu Vân Hòa .
“Sao thể? Thư thị chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, nàng tự chỉ là tình cờ thấy đại phu khác chữa trị bệnh tương tự, nên mới chữa khỏi cho cháu trai tộc trưởng, nào tài cán thật sự gì.” Nương của Cẩu Tử bĩu môi .
“Nương của Cẩu Tử, nếu dì tin thì hãy hỏi một nữa.”
Nương của Cẩu Tử tò mò hỏi: “Ai ạ?”