Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:18:25
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nương, thật , đằng còn nhiều lắm mà.” Diệp Trường An chút tiếc nuối .
“Trường An, con đói ?”
Chúng một buổi sáng ngoài nhặt hạt sồi , giờ gần trưa.
“Cũng đói thật ạ.” Bị Thư Vân , Diệp Trường An chợt thấy bụng rỗng tuếch, hì hì.
“Mấy ngày nay chúng nhặt hơn hai trăm cân hạt sồi , đủ mười mấy chậu thạch. Chiều nay chúng sẽ về hết, mấy hôm nữa cũng tiện đem trấn bán.”
“Vâng.” Diệp Trường An gật đầu.
“Về thôi, về nhà thôi.” Giọng vui vẻ của Diệp Trường Lạc vang vọng trong rừng cây. Nàng đói từ lâu , gói đồ ăn vặt nhỏ trong bọc vải cũng ăn hết.
“Chờ .”
Ánh mắt Thư Vân dừng một khúc gỗ mục.
“Nương, ạ?”
Diệp Trường An theo ánh mắt Thư Vân, thấy từng mảng đen sì, trông như tai, những loại thực vật rõ tên mọc thành từng cụm bám khúc gỗ mục.
Thư Vân nhẹ nhàng dùng tay tách mộc nhĩ khỏi chỗ chúng bám , cố gắng phá hoại môi trường sinh trưởng của chúng.
“Đây là gì ạ?” Diệp Trường Lạc nụ rạng rỡ của Thư Vân mà hỏi.
“Mộc nhĩ, cũng là một loại nấm.” Thư Vân kiên nhẫn giới thiệu với chúng, “Đây cũng là thực phẩm giá trị dinh dưỡng cao, dù là xào, trộn gỏi, cho canh rau ăn kèm, đều ngon.”
“Vậy hái nhiều chút ạ.”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc giờ đây tin tưởng lời Thư Vân một cách tuyệt đối, nương ngon thì nhất định là ngon.
Mộc nhĩ mềm mại nhưng đầy đàn hồi, chúng trông vô cùng tươi tắn trong khí lạnh lẽo. Mỗi khi hái một tai mộc nhĩ, cảm thấy vui sướng.
Cùng với thời gian trôi qua, những chiếc giỏ của ba Thư Vân dần dần lấp đầy bởi những “chiếc tai nhỏ” màu đen . Chúng mang theo đầy ắp thành quả, bắt đầu trở về nhà.
Về đến nhà, Thư Vân sốt ruột múc một chậu nước, từ từ cẩn thận rửa mộc nhĩ, trưa nay nàng sẽ đem mộc nhĩ bày lên bàn ăn.
Diệp Trường An thì giúp Diệp Trường Lạc nhóm lửa, hai cùng thổi cơm, giúp Thư Vân rửa mộc nhĩ.
“Nương, trưa nay chúng ăn mộc nhĩ kiểu gì đây ạ?” Diệp Trường Lạc mong đợi hỏi.
Thư Vân trong lòng chủ ý, giờ mà đun nước thịt gà thì e là kịp, bụng cũng chẳng chờ nổi, nên, “Trưa nay chúng gỏi mộc nhĩ đơn giản, và mộc nhĩ xào thịt sợi để ăn nhé.”
Thư Vân rửa sạch mộc nhĩ xong, mang bếp, trong một chiếc nồi khác thêm nước sạch, chờ nước sôi thì đổ mộc nhĩ .
Diệp Trường Lạc thích xem Thư Vân nấu ăn, nàng cứ kiễng chân lên mà .
Thư Vân bèn giảng giải cho nàng cách mộc nhĩ: “Mộc nhĩ dù là trộn gỏi cũng thể ăn sống, cần chần qua nước sôi trong nồi.”
Diệp Trường Lạc lắng chăm chú, gật đầu.
Chần một hai phút, để loại bỏ mùi hăng và tạp chất của mộc nhĩ.
Sau khi chần, Thư Vân nhanh chóng cho mộc nhĩ nước lạnh để nguội, giữ cho mộc nhĩ độ giòn và mềm.
Nàng trong một cái bát nhỏ, trộn đều tỏi băm, giấm, nước tương, muối, đường trắng và dầu mè. Đổ mộc nhĩ nguội và ráo nước một cái bát lớn, đổ gia vị pha mộc nhĩ, trộn đều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-71.html.]
Thư Vân tiếc nuối thở dài, tiếc là ớt, nếu thêm ớt, rưới một chút dầu nóng lên, tăng thêm vị cay nồng, thơm lừng tỏa khắp.
Mộc nhĩ trộn vẫn ăn , cần để yên hai mươi phút, để mộc nhĩ thấm đều gia vị.
Trong lúc , Thư Vân bắt tay mộc nhĩ xào thịt sợi.
Nàng lấy một miếng thịt, bếp, tay cầm một con d.a.o sắc bén, thành thạo thái thịt heo tươi thành từng sợi nhỏ. Thịt sợi nhảy múa lưỡi dao, như thể nóng lòng tham gia bữa tiệc ẩm thực .
Thư Vân bảo Diệp Trường Lạc lấy thêm một cái bát rỗng , cho thịt sợi thái bát, thêm chút nước tương và bột năng, dùng tay bóp đều, để thịt sợi thấm đủ gia vị, trở nên mềm mượt hơn, giống như đang xoa bóp nhẹ nhàng cho chúng, giúp chúng thư giãn khi nấu.
Tiếp đó, nàng múc hết nước chần mộc nhĩ , dùng khăn lau khô chút nước còn sót đáy nồi.
Sau khi nồi nóng, cho một lượng mỡ heo thích hợp . Nhiệt độ dầu dần tăng lên, mỡ heo bắt đầu tan chảy, phát tiếng xèo xèo khe khẽ.
Thư Vân đổ thịt sợi ướp nồi, nhanh chóng xào đều. Thịt sợi trong dầu nóng nhanh chóng đổi màu, tỏa hương thơm hấp dẫn.
Nàng dùng vá đảo liên tục, đảm bảo từng sợi thịt đều chín đều, trở nên vàng óng hấp dẫn.
“Ta sắp đổ mộc nhĩ , Trường Lạc, con lùi xa một chút.” Thư Vân nhẹ nhàng đẩy Diệp Trường Lạc xa hơn một chút, tránh để dầu b.ắ.n mặt nàng.
Sau đó, Thư Vân cho mộc nhĩ nồi, xào cùng với thịt sợi. Mộc nhĩ nhảy múa trong nồi, quyện thịt sợi, giống như một vũ điệu sôi động.
Nàng rửa sạch một ít hành dại, cắt khúc, cho xào cùng, tăng thêm màu sắc và dinh dưỡng cho món ăn .
Rồi, rắc thêm chút muối, tiếp tục xào đều, để gia vị phân bổ đều từng miếng mộc nhĩ và thịt sợi. Nguyên liệu trong nồi dần hòa quyện nhiệt độ cao, tỏa hương thơm khiến thèm thuồng.
“Được , thể ăn cơm .”
Thư Vân múc mộc nhĩ xào thịt sợi chín đĩa, hương thơm ngào ngạt khiến kìm nếm thử ngay lập tức.
Lại nếm thử món ăn mới, hai mặt đều tràn ngập nụ mong đợi.
Chúng gắp một đũa mộc nhĩ xào thịt sợi, từ từ nếm thử. Vẻ mặt thỏa mãn đó đủ để lên sự thành công của món ăn . Sau đó nếm một miếng gỏi mộc nhĩ, vị giòn sần sật càng khiến bất ngờ.
Chỉ với hai món ăn , chúng ăn ngon miệng, mỗi đứa đều ăn hết hai bát cơm đầy.
Nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc, trong lòng Thư Vân nảy một ý tưởng .
Buổi chiều, ba quây quần bên chậu than, xử lý hạt sồi nhặt mấy ngày nay.
Sáng ba ngày , ba Thư Vân khi dùng bữa sáng xong, liền lên đường Liễu Dương trấn.
Bước Tiên Vị Cư, tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón chúng, hỏi: “Khách quan là ghé chân ăn cơm trọ đây?”
Thư Vân : “Ta một món ăn lạ miệng, bán cho nhà các ngươi, xin tiểu nhị ca giới thiệu một chút.”
Mặt tiểu nhị lập tức xụ xuống, giọng điệu cũng chẳng thiện, như thể đang xua đuổi ruồi nhặng, “Ngươi rõ , Tiên Vị Cư nhà là tửu lầu lớn nhất trấn đấy, đừng lấy đồ tự tay tùy tiện lừa gạt chúng . Đi , sang nhà khác mà hỏi.”
Ba Thư Vân đến ngoài cửa, vẫn còn thấy tiếng tiểu nhị than vãn, “Mùa đông vốn dĩ ăn , tiền công tháng còn phát, còn cứ đến bán rau dại gì đó, săn đồ quý hiếm, thật sự coi nhà từ thiện .”
Diệp Trường An tức giận chịu nổi, xông lý luận, “Ngươi tiểu nhị khinh như , đồ ăn nương là độc nhất vô nhị, nhà ngươi thật mắt !”
“Thôi , Trường An, đừng tốn lời với nữa. Hắn tầm hạn hẹp, con đừng hạ thấp bản mà tranh cãi với , chúng thôi.”
Thư Vân mỉa mai một hồi, Diệp Trường Lạc cũng lườm nguýt tiểu nhị, : “Có tiền mà kiếm, đúng là đồ ngốc.”
Ba lưng định bỏ , nhưng một giọng từ lầu truyền xuống, “Ai dám ở tửu lầu của mà ăn ngông cuồng ?”