Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:18:18
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Vân và hai , cùng Tống Trường Ngạn vội vàng cúi vấn lễ Huyện lệnh.
“Thảo dân bái kiến Huyện lệnh đại nhân.”
“Dân nữ bái kiến Huyện lệnh đại nhân.”
Huyện lệnh vội vàng phất tay áo, sốt ruột : “Được , miễn lễ, Thư cô nương nàng thể cách ? Nếu nàng thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của , ban thưởng gì, bổn quan đều đồng ý.”
Thư Vân mắt sáng rực, câu của Huyện lệnh đại nhân, nàng thể kiếm lớn .
“Bẩm đại nhân, dân nữ cách, nhưng chút phiền phức.”
“Bất kể phiền phức đến , chỉ cần thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân của , bổn quan sẽ từ chối.” Huyện lệnh .
“Được lời đại nhân, dân nữ liền yên tâm , xin đại nhân hãy cho các vị đại phu đều trở về, nếu đại phu ở đây, phu nhân trong lòng sẽ đoán xem thứ nàng ăn là t.h.u.ố.c , chỉ cần nàng nếm một chút vị thuốc, liền sẽ nôn .”
Huyện lệnh thấy lời lý, liền cho các đại phu trong phòng đều , Thư Vân về phía Tống Trường Ngạn: “Tống công tử và Tống đại phu, cần ở phối hợp với .”
“Cần và lão cha gì, nàng cứ việc .” Tống Trường Ngạn nghĩa bất dung từ , cũng thật sự tò mò Thư Vân sẽ dùng cách gì để Huyện lệnh phu nhân uống thuốc.
“Công tử chuẩn những thứ …” Thư Vân một lô một lốc những thứ chẳng liên quan gì đến thuốc.
Huyện lệnh và Tống Trường Ngạn nhíu mày chút nghi hoặc, nhưng vẫn định thử phương pháp của nàng.
Đến chập tối, Huyện lệnh phu nhân Liễu thị, cả ngày chỉ dùng một bát canh gạo, cảm thấy bụng đói cồn cào, liền gọi nha đến, ăn chút cháo.
Nha : “Phu nhân xin chờ một chút, đại nhân hôm nay sẽ cho phu nhân ăn một món mới lạ.”
Nha xong, Huyện lệnh liền hớn hở bước : “Phu nhân đói , vi phu cho trứng cho nàng ăn.”
Liễu thị nghi hoặc: “Trứng?”
Huyện lệnh vung tay áo, kêu ngoài cửa: “Mang !”
Một pho tượng bò vàng liền bốn tiểu tư khiêng .
“Không là ăn trứng ?” Huyện lệnh phu nhân đầy thắc mắc hỏi.
“Cái …”
Huyện lệnh pho tượng trái , dường như cũng nghi hoặc, trứng ở chứ, xem xét kỹ, thấy bên cạnh con bò đặt một cái búa nhỏ, vui mừng cầm lên: “Phu nhân đừng sốt ruột, liền tìm trứng cho nàng ăn.”
Huyện lệnh một búa đập nát pho tượng, bên trong, phấn khích hét lớn: “Phu nhân, bên trong đồ!”
Huyện lệnh phu nhân cũng câu lên hứng thú, hỏi: “Đồ gì ?”
Huyện lệnh chút vụng về từ bên trong bưng một đĩa dê nướng nguyên con lớn: “Phu nhân, là dê, nhưng trứng, nhưng nàng đừng vội, tìm thử.”
Huyện lệnh tìm nửa ngày trong pho tượng bò vàng, tìm thấy thứ gì khác, trong lúc phiền muộn, Huyện lệnh phu nhân tinh mắt : “Phu quân, thấy bụng con dê phình to, trứng lẽ ở bên trong.”
“ , phu nhân thật thông minh!”
Huyện lệnh lớn, vội vàng tách bụng dê , lấy là một con gà nướng gói trong lá sen.
“Sao là một con gà chứ, còn là gà mái.” Huyện lệnh gãi gãi đầu, trong đầu lóe lên linh quang: “Gà mái, gà mái thể đẻ trứng.”
Hắn tách con gà , bên trong quả nhiên một quả trứng gà: “Phu nhân, là trứng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-64.html.]
Huyện lệnh phu nhân cũng : “Ăn một quả trứng, thật dễ dàng gì.”
Huyện lệnh dùng đũa gắp lên đưa cho nàng, đầy tình ý nàng, : “Vậy phu nhân xem vi phu phí công lớn như , thể ăn hết quả trứng ?”
Huyện lệnh phu nhân cúi đầu ngọt ngào, nhận lấy quả trứng, từng miếng từng miếng ăn hết.
Tống Trường Ngạn ngoài cửa kinh ngạc : “Huyện lệnh phu nhân thật sự ăn hết , một chút cũng nôn , nhưng vẫn còn một thắc mắc.”
Thư Vân : “Tống công tử cứ việc .”
“Nàng bảo lão cha luyện tất cả các loại t.h.u.ố.c một quả trứng, phu nhân ăn đương nhiên sẽ khỏi bệnh, nhưng trong quả trứng gà chắc chắn vị thuốc, nàng mà ăn xuống ?”
“Công tử hỏi Tống đại phu ?” Khi Thư Vân với Tống đại phu rằng sắc t.h.u.ố.c trứng, ông liền hiểu ngay, còn khen Thư Vân là kỳ nhân.
“Hỏi .” Tống Trường Ngạn bĩu môi, “Ông bày vẻ mặt khó coi, bảo tự suy ngẫm.”
Thư Vân che miệng , : “Phu nhân ghét vị thuốc, mà là hình dạng thuốc. Nàng bệnh liệt giường lâu ngày, uống những thứ canh thang và nhiều viên t.h.u.ố.c đều hiệu quả gì, thời gian lâu dần tự nhiên liền bài xích, thấy là nôn.”
Tống Trường Ngạn lấy chiếc quạt cài ở thắt lưng vỗ một cái: “Ồ, hiểu , cho nên cần một hình dạng khác, để xóa sự đề phòng của nàng.”
Thư Vân gật đầu: “ .”
“Ấy, nàng trực tiếp dùng trứng gà ngâm t.h.u.ố.c cho nàng ăn xong , còn bò bọc dê, dê bọc gà, gà bọc trứng, phức tạp như , còn để Huyện lệnh đại nhân tự động tay?” Tống Trường Ngạn nghi hoặc.
“Cái , là để chuyện đều trở nên tự nhiên. Đột nhiên để Huyện lệnh phu nhân ăn trứng, nàng sẽ cảm thấy kỳ lạ, một khi nàng nếm vị t.h.u.ố.c thì sẽ ăn nữa. cứ như bò bọc dê, dê bọc gà, gà bọc trứng, giống như biến ảo thuật , liền chuyển dời sự chú ý của nàng, nàng cũng mất sự đề phòng. Hơn nữa, trứng gà t.h.u.ố.c hầm với canh gà, che lấp một chút vị thuốc, chỉ cần nàng chuyển sự chú ý, liền thể ăn hết. Còn về việc, tại để Huyện lệnh đại nhân tự tay tìm trứng gà chứ…”
Thư Vân cách phòng của Huyện lệnh phu nhân một xa hơn, khẽ : “Đây đều là để Huyện lệnh đại nhân bày tỏ tình ý với phu nhân, phu nhân cũng sẽ trong lòng Huyện lệnh đại nhân coi trọng nàng đến mức nào, trong lòng cũng thể sinh chút dũng khí để chống sự tự ti của bản , cũng nhân cơ hội từ từ xóa sự hiềm khích trong lòng nàng đối với Huyện lệnh đại nhân.”
“Chậc chậc, liền thích hợp đại phu mà, ban đầu thấy lão cha mỗi ngày chỉ là kê t.h.u.ố.c châm cứu đủ phiền phức , ngờ khuyên bệnh nhân uống t.h.u.ố.c còn phiền phức hơn, Thư cô nương, nàng thật sự quá lợi hại .”
Tống Trường Ngạn nhớ đây là thứ mấy khen Thư Vân , nàng trong lòng ngoài sự ngưỡng mộ còn một cảm giác khó tả.
Lại là ánh mắt ! Cái tên họ Tống quả thật là một kẻ trăng hoa.
Diệp Trường An giận dỗi giữa hai , dùng đẩy Tống Trường Ngạn xa hơn, đầu còn giận dữ trừng mắt một cái.
Cái tên họ Tống , sẽ vĩnh viễn chằm chằm ngươi! Tránh xa nương của .
Tống Trường Ngạn sự tức giận biểu lộ trong ánh mắt .
Huyện lệnh đại nhân dỗ Liễu thị ngủ xong, liền nhẹ nhàng rón rén bước , bảo nha lấy một trăm lạng bạc đến cho Thư Vân, tươi : “Thư cô nương, nhờ nàng, bệnh của phu nhân mới thể khỏi, một trăm lạng là phí khám bệnh ban cho nàng, ngoài nàng còn ban thưởng gì, cũng đều đồng ý.”
Nhìn thấy một trăm lạng, Thư Vân trong lòng vô cùng kích động, nhưng cố gắng ép bình tĩnh, nhận lấy bạc : “Đa tạ đại nhân, dân nữ tạm thời nghĩ gì, nhưng hiện tại trong lòng mong duy nhất chính là phu nhân thể bình an khỏe mạnh, đại nhân ngài cũng thể an tâm trấn giữ nha môn huyện, bách tính chúng mới trông cậy, Bình Cốc huyện cũng mới an định, thái bình.”
Tục ngữ , ngàn lời lọt, một lời nịnh hót vẫn lọt. Bất kể ba bảy hai mốt, cứ đội mũ cao cho Huyện lệnh , nàng cầu xin việc, Huyện lệnh cũng thấy nàng thuận mắt hơn.
“Ha ha ha, quả là một kỳ nữ!” Huyện lệnh vuốt râu ngửa mặt lên trời lớn: “ bổn quan thích mắc nợ ân tình, nếu nàng khó khăn, cứ việc đến nha môn huyện, bổn quan sẽ chủ cho nàng, thế nào?”
Lời hứa trong tay, Thư Vân vội vàng tạ ơn.
Rời khỏi nha môn huyện, Tống Trường Ngạn đưa ba Thư Vân đến khách điếm.
Thư Vân dẫn các hài tử mấy bước, nhớ một chuyện , gọi Tống Trường Ngạn: “Tống công tử.”
Tống Trường Ngạn trong lòng tràn đầy mong đợi, : “Thư cô nương, nàng còn việc gì ?”