Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:18:09
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Vân thấy , hỏi: "Có điều khoản nào các ngươi cảm thấy khó xử ?"
Quả phụ Trương Hạnh Hoa là đầu tiên mở lời, : "Vạn nhất một phần đất của trồng một nghìn cân khoai mì thì ? Chúng ruộng đều là trông trời trông đất mà ăn, năm nay nếu mưa ít, hoặc mưa nhiều, ảnh hưởng đến sản lượng, nếu bắt bồi thường cân thiếu hụt, đền nổi."
Gia đình nàng quả thật khó khăn, hận thể một văn tiền bẻ mấy văn mà tiêu.
Thư Vân : "Hạnh Hoa tẩu cần lo lắng điểm , nếu thể trồng cân quy định tuyệt đối sẽ đề cập đến. Hơn nữa, trong quá trình trồng trọt vấn đề gì đều thể đến tìm bất cứ lúc nào, cũng cần đảm bảo thu hoạch nhiều khoai mì như , nếu sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của . Nếu thật sự xảy hạn hán hoặc lũ lụt những trường hợp bất khả kháng khác, sẽ bắt các ngươi bồi thường."
Trương Hạnh Hoa hiểu "bất khả kháng" là gì, nhưng những nội dung khác Thư Vân nàng đều hiểu, nên cũng còn lo ngại nữa.
"Các ngươi còn vấn đề nào khác ?" Thư Vân liếc mắt Diệp Ngưu và Diệp Trường.
Diệp Ngưu suy nghĩ kỹ một lát, lắc đầu. Diệp Trường và vợ y là Cao tẩu một cái, cả hai cũng vấn đề gì.
Sau khi bọn họ ký văn thư, Thư Vân liền phát hạt giống khoai mì cho bọn họ. Trương Hạnh Hoa nhận một phần đất hạt giống, hai gia đình còn thì nhận hai phần đất.
Thư Vân dặn dò bọn họ cách trồng trọt, cùng những vấn đề cần chú ý trong thời gian trồng. Nàng cũng sẽ dành thời gian đến ruộng của bọn họ để kiểm tra, đảm bảo khoai mì sinh trưởng .
Đợi ba gia đình gieo hạt xuống đất nảy mầm, vụ thu hoạch cũng gần kề.
Nhang muỗi Thư Vân cất trong gian đủ nhiều, đủ để đáp ứng đơn hàng của tháng cuối cùng . Nàng cũng bảo Diệp Thủ Lương và mấy nhang muỗi nữa, để họ thời gian nghỉ ngơi để đối phó với vụ mùa bận rộn sắp tới.
Nông dân mảnh đất áp dụng phương thức luân canh lúa nước và lúa mì. Cách thể tận dụng tối đa tài nguyên đất, đồng thời tránh các vấn đề như suy giảm độ phì nhiêu của đất và gia tăng sâu bệnh do trồng liên tục cùng một loại cây, từ đó nâng cao sản lượng lương thực.
phương thức luân canh sẽ vất vả hơn so với trồng đơn lẻ, cường độ lao động cao hơn, còn đối mặt với áp lực thời vụ.
Lúa nước thường trồng mùa xuân hoặc mùa hè, thu hoạch mùa thu; còn lúa mì thì trồng mùa thu hoặc mùa đông, thu hoạch mùa xuân năm .
Bởi , những thời điểm then chốt của vụ xuân và vụ thu, nông dân cần thành việc thu hoạch lúa nước và lúa mì trong thời gian ngắn. Đối mặt với thời gian gấp rút như , họ thường thêm giờ, bận rộn đến mức xoay sở kịp.
Đây cũng là lý do Thư Vân chọn ruộng, thể lực của nàng và các con thể đối phó với vụ xuân và vụ thu.
Cùng với việc bắt đầu thu hoạch mùa thu, công việc kinh doanh nhang muỗi tạm thời kết thúc, Thư Vân cũng rảnh rỗi hơn. Nàng quyết định lên núi tìm kiếm những món quà của thiên nhiên.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc ngày nào cũng nhốt ở nhà đến mức buồn bực, Thư Vân lên núi, liền hăm hở mỗi đứa xách một cái giỏ nhỏ. Đây là những cái giỏ nhỏ phù hợp cho trẻ con do chúng nhờ Diệp Thủ Lương giúp đan.
Núi non mùa thu là một bữa tiệc sắc màu, lá bạch quả vàng óng, lá phong đỏ rực cùng lá thông xanh thẫm đan xen, tựa hồ cả quần sơn khoác lên một tấm áo choàng muôn màu rực rỡ.
Ba dạo bước trong rừng núi, chân giẫm lên những tán lá khô rụng theo gió, phát tiếng sột soạt.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc dường như đặc biệt thích tiếng sột soạt , khắp nơi giẫm lên lá khô, tiếng vang vọng trong rừng vắng, thật rõ ràng.
“Trường An, Trường Lạc, mau đây.”
Thanh âm phấn khích của Thư Vân vọng tới, nàng tìm thứ .
“Đến , nương.”
Thư Vân ngắm những trái cây trĩu nặng cành, tỏa hương thơm quyến rũ, khỏi nuốt nước bọt.
“Nương, đây là quả gì ?” Diệp Trường An những trái màu tím đỏ cành, một bên nứt để lộ phần ruột trắng bên trong, nghi hoặc hỏi.
“Quả gọi là bát nguyệt qua, trong thôn ai từng ăn ?”
Bát nguyệt qua vị ngọt mềm, hương vị thơm lừng, hợp khẩu vị của đa , hẳn ưa chuộng.
Diệp Trường An lắc đầu, “Dù cây trong thôn loại , mà những quả hình thù kỳ lạ, cũng dám ăn, lỡ ăn chuyện gì thì .”
Thư Vân gật đầu, lời lý, ăn lung tung những thứ quen là cách nhất để bảo mạng sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-55.html.]
“Nương, quả gọi là bát nguyệt qua, vì nó chỉ tháng tám ?” Diệp Trường Lạc ngửa đầu nhỏ lên cây bát nguyệt qua, hỏi.
“ , chỉ là rõ vì sang mùa thu mà nơi đây vẫn còn bát nguyệt qua.” Thư Vân lẩm bẩm.
Nàng cũng bận tâm nhiều nữa, thì cứ hái xuống mà ăn.
Thư Vân tiên hái những quả bát nguyệt qua trong tầm tay, đưa cho hai đứa trẻ nếm thử.
“Oa, ngọt quá!”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc mỗi ôm một quả bát nguyệt qua, c.ắ.n một miếng nhỏ, trong miệng bật tiếng reo mừng kinh ngạc, cứ thế ăn một ngừng nghỉ cho đến hết.
Thư Vân thấy bọn trẻ ăn vui vẻ, bản cũng thèm, bèn ăn một quả, vẫn còn chút thòm thèm, hái thêm ba quả, mỗi ăn thêm một quả nữa.
Ba thỏa mãn vị giác, đó hái tất cả những quả bát nguyệt qua trong tầm mắt xuống, những trái cây đầy ắp trong giỏ, ba đều nở nụ chất phác, thật thà như những lão nông trúng mùa.
Thư Vân cất bát nguyệt qua gian, dẫn các con tiếp tục khám phá về phía , nàng dự cảm hôm nay còn thể thu hoạch thêm nhiều bất ngờ.
Quả nhiên sai, bao xa, ba một cây cổ thụ, ngắm những chùm dương đào nhỏ kết trái chi chít cành, nở nụ đầy tham lam. Cành cây lay động theo gió, tựa hồ đang nhiệt tình mời gọi bọn họ hái xuống.
Nghĩ đến vị chua ngọt của dương đào, Diệp Trường An liền đầu tiên hái một quả, bóc lớp vỏ lông tơ, để lộ phần ruột xanh mướt bên trong.
“Nương, nếm thử .” Diệp Trường An đưa đến bên miệng Thư Vân.
Thư Vân cúi đầu nếm thử một miếng, chua đến mức nhíu mày, hề cảm nhận vị ngọt, hẳn là do ăn bát nguyệt qua ngọt lịm, nên lúc ăn dương đào sẽ thấy đặc biệt chua.
Nàng chợt nổi hứng trêu chọc, cố gắng tỏ vẻ ngon miệng, “Ưm, ngon lắm, các con mau ăn .”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc ngây thơ c.ắ.n một miếng lớn, biểu cảm mặt lập tức nhăn nhúm , đồng thanh kêu lên, “Chua quá! Nương gạt , ngon chút nào.”
“Ha ha ha…” Thư Vân bộ dạng hài hước khi bọn trẻ cố sức nhăn nhó ngũ quan, bật chút kiêng dè.
“Nương…” Diệp Trường Lạc nũng nịu gọi một tiếng.
“Được , nữa, chúng mau hái .” Thư Vân mặt vẫn còn vương nụ , .
“Chua như , hái về mà ăn đây?” Diệp Trường An tỏ vẻ ghét bỏ .
“Thật dương đào chua đến thế , con thấy nó đặc biệt chua là vì ăn bát nguyệt qua ngọt lịm, trong miệng còn vương vị ngọt nên mới khuếch đại vị chua của nó lên. Hơn nữa, sẽ chúng thành dương đào sấy khô, lúc đó sẽ còn chút vị chua nào nữa.”
“Được, con ăn dương đào sấy khô ngọt ngọt, con sẽ hái hết về.”
Diệp Trường An , bắt đầu kéo cành cây xuống, hái từng quả dương đào cho chiếc giỏ treo cánh tay.
Diệp Trường Lạc cũng chịu thua, nhảy nhót đôi chân nhỏ, Thư Vân giúp nàng kéo cành cây xuống để Diệp Trường Lạc dễ hái. Nàng chú ý đến con dốc chân , chỉ dịch chuyển một bước ngã xuống.
“Nương, nương, chứ?”
Hai đầu , vội vàng chạy xuống chân dốc.
“Con dốc thoai thoải thấp, .”
Thư Vân dậy, khi phủi bùn đất mới phát hiện lòng bàn tay trầy xước, còn chảy chút máu. Nàng hai thấy mà lo lắng, bèn tiện tay ngắt mấy chiếc lá dây leo gần đó lau sạch tay.
Chỉ là những chiếc lá trông quen mắt, nàng ngẩng đầu lên, mới thấy dây leo chồng chất che kín cả con dốc nhỏ, trong đó còn vài quả giống như củ khoai tây nhỏ đính giữa màu xanh.
Đây chẳng là củ mài !