Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:18:04
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Vân tâm tư xoay chuyển, : "Ta chỉ vài chữ đơn giản thôi."
Vương lý chính giãn vẻ mặt, gật đầu, "Vậy cũng ."
Ấn xong dấu tay, Thư Vân cùng Diệp Thủ Lương và Mã Thị cùng về nhà.
Thư Vân hỏi liệu Vương lý chính hễ chuyện gì là gọi dân làng ký văn thư .
"Lúc thì ký, lúc thì . Lý chính là để ghi chép những việc lớn trong thôn, định kỳ báo cáo lên nha môn, cái chúng cũng hiểu, dù cũng gì cản trở, nên cũng ký thôi."
Đây chẳng là chuyện trong truyền thuyết " việc để dấu vết" .
Tuy nhiên, Thư Vân Vương lý chính mỗi cho ký đều là bản tuyên bố miễn trách nhiệm , nàng hỏi: "Vậy đây văn thư nào nội dung giống hôm nay ?"
Diệp Thủ Lương gãi gãi đầu, "Có gì khác , chẳng đều là chữ chi chít ?"
"Thủ Lương thúc, thúc chữ ?"
Thư Vân ngạc nhiên hỏi, đây tộc trưởng y ?
"Chỉ nhận vài chữ thôi, mà hiểu hết gì?"
Thư Vân vô cùng kinh ngạc, thì vài chữ gọi là .
nghĩ cũng bình thường, đại đa nông dân đều chữ, chữ thì đóng tiền học đường. Không nỡ chi tiền đó thì tổ tiên đời đời đều chữ, ai mà vài chữ cũng coi như nổi bật .
Thế hệ của Diệp Thủ Lương họ sẽ tiến cử Diệp tộc trưởng nhỏ tuổi nhất lên vị trí tộc trưởng, phần lớn lý do là vì y chữ còn , trong tộc như thì sẽ khác lừa gạt văn thư.
Vì , Diệp tộc trưởng đồng ý cho họ ký những văn thư đó của Vương lý chính, hẳn là vấn đề gì.
Sau khi trong thôn chuyện dân trôi dạt, mỗi nhà đều hoảng sợ lo lắng, ngay cả khi đội tuần tra, cũng ai dám tùy tiện ngoài nữa.
Thư Vân cũng ở nhà cùng các con, một vài cái bẫy đơn giản.
Nàng sống ở nơi hẻo lánh, thể đặt hết hy vọng đội tuần tra. Vạn nhất của đội tuần tra kịp đến, nàng và các con chẳng chỉ thể chờ c.h.ế.t ?
Thư Vân đào một cái hố sâu trong sân, ở đáy và xung quanh đều cắm đầy những cây tre vót nhọn hoắt. Chỉ cần giẫm xuống, bàn chân chắc chắn sẽ xuyên thủng, hơn nữa khó rút chân . Nếu cố sức rút , bắp chân ít nhất cũng sẽ cạo mất một lớp da.
Nàng hy vọng cái bẫy thể g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ địch, chỉ cần thể cho họ cơ hội chạy thoát hoặc kêu cứu là đủ .
Thư Vân dặn dò hai đứa trẻ cặn kẽ rằng, khi nhà vòng qua bên cạnh phòng củi, tuyệt đối chính giữa.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc cũng thương, nên mỗi đều hết sức cẩn thận.
Thư Vân cũng dám đến chân núi nữa, chỉ ở nhà nhang muỗi, hoặc đến nhà Diệp Thủ Lương và mấy xem xét tình hình khoai lang họ trồng.
"Vân nương, là các nàng dọn đến đây ở vài ngày , chỉ nàng và các con ở đó, chuyện gì cũng ai ." Mã Thị lo lắng .
" , các nàng dọn đến đây, chúng còn thể chiếu cố lẫn ." Diệp Thủ Lương cũng .
Thư Vân : "Cảm ơn ý của Thủ Lương thúc và thím, nhưng thì hiện giờ nhà an hơn."
Nói đến Thư Vân ở nơi hẻo lánh, Diệp Thủ Lương và Mã Thị cũng ở nơi xa xôi, vì nàng kể về cái bẫy nhà cho hai họ , còn dạy họ cách bố trí bẫy, ví dụ như nhất nên đào hố con đường nhất định từ cổng lớn nhà trong, tre trong bẫy nhất là tre ống nhỏ, mà thể dùng những mảnh tre dễ gãy.
Diệp Thủ Lương hai nhà Thư Vân một cái bẫy lợi hại như , cũng an tâm, giữ nàng nữa.
Đêm buông xuống, đội tuần tra đổi ca, giương cao bó đuốc tiếp tục tuần tra trong và ngoài thôn. Người dân trong thôn, ánh lửa đuốc lướt qua ngoài cửa sổ, an giấc ngủ.
Trong khi đó, một bóng nguy hiểm đội tuần tra thấy ánh lửa đuốc dần khuất xa, liền khoác màn đêm tiến về phía nhà Thư Vân, nơi cách xa đám đông.
Y bức tường bao của nhà Thư Vân cao hơn nhà khác, khinh miệt một tiếng, đó liền dễ dàng trèo tường trong.
Hắn từng bước từng bước chậm rãi tiến gần căn phòng ba Nương con Thư Vân đang ngủ, nghĩ đến mỹ nhân gặp ban ngày sắp sửa tay, còn thù lao hậu hĩnh đó, lòng dâng trào phấn khích. chỉ giây , một chân đạp chiếc bẫy mà Thư Vân dày công sắp đặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-50.html.]
Cảm giác đau đớn thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến, nhưng dám kêu thành tiếng, chỉ thể liều mạng chịu đựng, trán toát một tầng mồ hôi lạnh. Điều đáng sợ hơn là chân những gai tre sắc nhọn ở vách hố sâu găm chặt bắp chân, thể cử động.
Tuy nhiên, thể mắc kẹt mãi ở đây chờ đến sáng để đến bắt. Hắn đành c.ắ.n răng chịu đựng nỗi đau do gai tre đ.â.m sâu bắp chân, nhanh chóng rút chân .
“Nương kiếp, tiện nhân thối tha, dám khiến lão tử đau đớn thế , hôm nay lão tử nhất định g.i.ế.c ngươi!” Hắn nghiến răng, trong mắt lóe lên hung quang, với vẻ độc địa.
Ba Nương con Thư Vân tỉnh giấc từ khi thấy tiếng động lạ, tập tễnh bước đến, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc sợ hãi tột độ.
Thư Vân trấn an: “Đừng sợ, cứ theo lời nương dặn.”
Thư Vân trong tay nắm một bình nước tỏi tự chế, vì ở đây ớt nên tạm dùng thế nước ớt. Còn Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc, mỗi đứa cầm một bát muối.
Ngay khoảnh khắc đàn ông đẩy cửa bước , Thư Vân liền hắt nước tỏi mắt , còn Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc thì rắc muối cái chân thương của .
“A!”
Một tiếng kêu t.h.ả.m thiết x.é to.ạc màn đêm, đ.á.n.h thức Diệp Thủ Lương ở nhà bên cạnh. Ông vội vàng mặc y phục chạy tới, còn Mã Thị thì làng gọi đội tuần tra.
Ở đây, Thư Vân thừa lúc cay mắt thấy gì, bèn lấy từ gian tùy một cái cuốc, bổ thẳng gáy .
“Bịch” một tiếng, ngã vật xuống đất.
Diệp Thủ Lương cũng lúc chạy đến, thấy đàn ông trong sân thì giật , vội vàng tìm dây trói chặt , mới hỏi: “Thư nha đầu, ba Nương con thương ?”
Thư Vân lắc đầu, kiệt sức bệt xuống đất, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc cũng vẫn còn kinh hãi mà òa .
Diệp Thủ Lương vội vàng bước tới ôm lấy lũ trẻ an ủi.
Không lâu , bóng đêm ánh đuốc xua tan phần nào, đội tuần tra đến. Hôm nay là phiên của tộc nhân họ Diệp, tộc nhân của thể lưu dân tấn công, họ liền vội vã chạy đến.
“Đây là ai , lưu dân ?” Người là Diệp Hưng Căn.
“Không rõ, cũng quen .” Thư Vân đáp.
“Chờ tỉnh , hỏi sẽ , hãy lôi ngoài nhốt , đừng để chạy thoát.” Diệp Thủ Lương .
“Thủ Lương thúc cứ yên tâm, bảo đảm thoát !” Diệp Hưng Căn vỗ n.g.ự.c cam đoan, những khác cũng hăng hái phụ họa.
Đây là đầu tiên đội tuần tra bắt , bất kể lưu dân , trong lòng họ đều dâng lên một cảm giác thành tựu.
Chỉ đến khi khiêng lên, họ mới thấy vết thương chân , Diệp Hưng Căn hỏi: “Vết thương của ?”
Thư Vân vẫn còn sợ hãi, thực sự còn tinh thần, chỉ dùng ngón tay chỉ cái hố mặt đất.
“Chậc! Cái bẫy thật tinh xảo, tử lợi hại quá!”
Những khác cũng cúi xuống xem xét, Thư Vân bằng ánh mắt tán thưởng.
Diệp Thủ Lương vỗ một cái lưng Diệp Hưng Căn: “Gọi gì mà tử, ngươi gọi là thím dâu chứ.”
Diệp Hưng Căn năm nay mười tám tuổi, nhỏ hơn Diệp Trì mấy tuổi.
Diệp Hưng Căn liền ngượng ngùng gọi một tiếng thím dâu, cùng đội tuần tra đưa tên trộm .
“Vân nương, con cứ qua nhà mà nghỉ ngơi .” Mã Thị .
“Vâng.”
Trong cái bẫy còn vết máu, Thư Vân thấy, cũng sức để dọn dẹp, vả hai đứa trẻ cũng sợ hãi, nhất nên đổi chỗ khác nghỉ ngơi cho thật , ngày mai mới sức đối phó với tên trộm .
Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, tên trộm chỉ là một kẻ trộm vặt, mà hẳn là chỉ thị.
Là ai đây? Lẽ nào là bọn họ?