Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:15:02
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có dao, Thư Vân nhanh chặt đổ một cây tre đường kính lớn, chặt tre thành từng đoạn theo mắt tre, cắt một mặt bên của mỗi đoạn tre, khiến chúng khi đặt ngang sẽ hình dạng như chữ "【" ngang.

Thư Vân nhặt mười mấy con cá nhỏ từ giỏ , nhổ vài cây giải bạch từ đám cỏ dại gần đó.

"Nương, đây là rau dại gì ạ?" Diệp Trường Lạc xổm bên cạnh Thư Vân bận rộn, hỏi.

"Đây là giải bạch, dùng cái thể khử mùi tanh của cá."

Cây giải bạch ở nông thôn mọc khắp nơi, lá của nó dài và mảnh, giống như lá hẹ, rỗng ruột giống như hành lá, đồng thời còn mùi cay nồng giống như tỏi, thể là sự kết hợp của hành, tỏi, hẹ.

Thư Vân dùng giải bạch vật thế hành gừng tỏi để khử mùi tanh của cá.

Diệp Trường Lạc gật đầu, dùng ánh mắt sùng bái nàng, "Nương nhiều quá, thật lợi hại."

Còn Diệp Trường An lời Diệp Trường Lạc , ánh mắt phức tạp chuyển sang con d.a.o của Thư Vân.

Chất liệu của con d.a.o giống sắt, cũng đồng xanh, nhưng vô cùng sắc bén, thoạt thứ mà thường thể sở hữu.

Con d.a.o xuất hiện ở nơi núi rừng hoang vắng ? Ánh mắt Diệp Trường An Thư Vân càng thêm thâm sâu.

"Trường An, Trường Lạc, các con rửa chỗ rau hái ." Thư Vân khiêng mấy tảng đá về xếp thành một cái bếp lò đơn giản, nàng lấy bật lửa trong nhà dùng, nếu đốt lửa bằng cách xoay gỗ, tay nàng cọ rách da cũng nổi tia lửa, nên nàng sai hai đứa trẻ chỗ khác.

"Vâng, nương." Diệp Trường Lạc kéo Diệp Trường An lúc đang mải suy nghĩ, bờ suối rửa rau.

Thư Vân lưng với bọn trẻ, nhanh chóng lấy bật lửa châm đốt lá khô, nhanh chóng cất bật lửa gian.

Lửa cháy bùng lên, nước trong ống tre dần sôi sùng sục, mùi cá quyện với hương thơm thoang thoảng của tre bốc lên, bay mũi ba .

Diệp Trường An kìm nhíu mũi, tham lam hít ngửi hương thịt trong khí, Diệp Trường Lạc nuốt nước bọt, hỏi: "Nương, thể ăn ?"

Thư Vân đang dùng tre đũa và bát đơn giản, nàng đáp: "Còn đợi một lát nữa."

Hai mùi hương mê hoặc, cùng xổm đống lửa, chằm chằm miếng cá sắp chín.

Cuối cùng, khi bọn họ nuốt nước bọt bao nhiêu , cá cũng nấu xong.

"Bây giờ thể ăn ." Thư Vân gắp hai ba con cá nhỏ bát của hai đứa trẻ, dặn dò: "Ăn cá cẩn thận chút, đừng để xương cá mắc cổ."

Nhìn miếng cá trong bát, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc lập tức động đũa, mà tiên đưa gần ngửi, đó cẩn thận gắp một chút cá miệng, nhấm nháp tỉ mỉ, như thể đang ăn món cao lương mỹ vị hiếm , hai đôi mắt đều rạng rỡ ánh lên.

"Ngon ?" Thư Vân hỏi.

"Ừm! Đây là con cá ngon nhất mà Trường Lạc từng ăn." Diệp Trường Lạc ăn ngon đến mức nheo mắt , trong mê say.

Diệp Trường An cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình với lời Diệp Trường Lạc, còn để ý đến việc chuyện nữa, chỉ ăn hết bát cá thật ngon lành.

Hắn thật sự lâu, lâu , từng ăn thứ gì ngon đến .

Thực mùi vị của món cá ngon lắm, thậm chí còn tanh, so với các món cá cay, cá dưa cải, cá sốt chua ngọt... mà Thư Vân từng ăn thì kém xa. Thế nhưng bọn trẻ cảm thấy nó ngon tuyệt đỉnh.

Thư Vân gì thêm, chỉ lẳng lặng bọn trẻ ăn cá, lòng đau xót khó chịu, thầm hạ quyết tâm sẽ nhiều món ngon hơn nữa cho chúng ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-5.html.]

Khi Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc ăn gần xong, Thư Vân cho bọn trẻ tiếp tục ăn cá nữa, ăn quá nhiều một lúc sẽ cho dày, cuối cùng nàng cho chúng ăn một ít rau và uống canh cá kết thúc bữa ăn .

Trước khi , Thư Vân còn dùng nước suối dập tắt đống lửa, xác định khả năng cháy , mới nhặt cái giỏ cá cực cùng với đám cá bên trong, dắt hai đứa trẻ rời .

Không còn cách nào khác, bây giờ bọn họ trắng tay, đều tích lũy từng chút một, gia tài thêm một món là một món. Diệp Trường An thậm chí còn mang theo ba bộ bát đũa tre đơn giản đó. Trên đường về, bọn trẻ hái thêm ít địa thạch lựu và rau dại.

Nàng cũng dùng gian thu gom một ít giải bạch, nghĩ rằng chỗ ở thể trồng một ít để dùng hành tỏi.

Diệp Trường Lạc sờ sờ cái bụng tròn vo, mấy con cá trong giỏ, : “Nương ơi, con giờ hạnh phúc lắm, bữa ăn cá ngon, bữa còn ăn nữa.”

“Trường Lạc nhà thích ăn, Nương sẽ bắt cá cho con.” Thư Vân dịu dàng xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh ửng đỏ của nàng, .

“Vâng! Nương thật quá.” Diệp Trường Lạc kéo Thư Vân dừng , hôn chụt một cái lên má nàng.

Thư Vân nụ hôn khiến lòng mềm nhũn. Nàng từng nghĩ nếu kết hôn sinh con, nhất định một cô con gái bé bỏng đáng yêu, mà giờ nàng chỉ cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, còn đứa con trai hiểu chuyện hiếu thảo, coi như thực hiện tâm nguyện .

Nàng nghĩ đến đây, khỏi ngoảnh đầu về phía Diệp Trường An đang phía .

Nàng hề Diệp Trường An nảy sinh nghi ngờ đối với , chỉ là khi nàng đột ngột đầu , thoáng thấy sự cảnh giác và dò xét kịp che giấu trong đôi mắt của , Thư Vân mới bắt đầu cảm thấy .

Thư Vân đầu , tỉ mỉ suy nghĩ, Trường An hình như từ khi bắt cá xong ít hẳn.

Vấn đề lẽ ở con d.a.o , con d.a.o của nàng tuy dùng lâu, nhưng kỹ nghệ và chất liệu vẫn là thứ nơi đây . Đứa trẻ Diệp Trường An đầu óc thông minh, tâm tư nhạy bén, thêm tính tình của nàng và nguyên chủ khác một trời một vực, điều khiến khỏi suy nghĩ lung tung.

Nàng chẳng cần đầu cũng Diệp Trường An đang dò xét nàng, ánh mắt quả thực quá mãnh liệt, như gai đ.â.m lưng.

Xem nhanh chóng xóa bỏ nghi ngờ của , tiện thể còn tìm một lý do hợp lý cho gian thần kỳ . Vạn nhất nàng phát hiện khi sử dụng gian, Diệp Trường An lẽ sẽ thật sự coi nàng là sơn tinh dã quái mà đốt cháy mất.

Thực , suy nghĩ của Thư Vân hề sai chút nào, Diệp Trường An quả thực đang nghi ngờ nàng là “ , nhưng thấy nàng đối xử với bọn họ như , nội tâm giằng xé dữ dội, bèn quyết định tiếp tục quan sát thêm.

Ba mỗi một tâm sự, chẳng về thôn, nhưng khi đến một căn nhà tranh tồi tàn, Thư Vân dừng .

“Đây là nhà của ai?”

Nàng đẩy cánh cửa sân mục nát rơi đầy mùn cưa bước , hỏi Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc.

Bọn họ đồng loạt lắc đầu tỏ vẻ .

Thư Vân cẩn thận kỹ căn nhà, cửa sổ và cửa của căn nhà tranh đều mục nát bong tróc, mái nhà cũng gió mưa tốc mất hơn nửa, nhưng nửa còn vẫn còn nguyên vẹn, vẫn thể che mưa chắn gió, trong lòng nàng vô cùng hài lòng.

Chẳng thế hơn nhiều so với việc họ ở hang núi ? Sau chỉ cần sửa chữa qua loa một chút, ở một năm nửa năm cũng chẳng thành vấn đề.

Thực Thư Vân suy nghĩ kỹ, kiếm tiền mà sửa nhà thì đáng, bởi vì một năm sẽ hạn hán và chiến tranh xảy , đến lúc đó bọn họ hoặc là chạy nạn rời , hoặc là núi lánh nạn, dù cũng ở lâu dài.

Chỗ thì thích hợp, nhà nát như giá thuê chắc hẳn rẻ, chỉ là là nhà của ai, liệu chịu cho nàng thuê .

Ngay khi Thư Vân định bước trong nhà xem xét kỹ hơn, thì một giọng hung dữ gọi .

“Các ngươi ? Vào nhà gì?”

 

Loading...