Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:15:38
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có sự giúp đỡ của ba gia đình Diệp Thủ Lương, Trương Xuyên Trụ và Diệp Trang, Thư Vân quả thực nhẹ nhõm hơn nhiều. Hơn nữa, ngoài hàng hóa giao cho hai vị chưởng quầy, trong tay nàng cũng ít hàng tồn kho, cứ theo đà thể ứng phó với mùa nông bận rộn vài tháng .

Thư Vân cuối cùng cũng dành thời gian, đem củ đậu trồng hậu viện.

Củ đậu cần nhiều nước và nhiều phân mới cho nhiều quả. May mắn , nàng trấn mua thêm vài cái lu nước đặt gian. Tranh thủ lúc lên núi đốt than củi, nàng đổ đầy nước suối mấy cái lu, như mỗi khi tưới nàng sẽ cần chạy sông trong làng gánh nước nữa.

Còn phân bón, nàng đều lên núi đào phân xanh về ủ, dinh dưỡng đủ dùng. Nếu bảo nàng dùng phân từ nhà xí để phân bón, e rằng lúc ăn nàng sẽ chẳng nuốt trôi.

Sau khi gieo hạt xuống đất, Thư Vân liền chậm rãi bắt đầu sắp xếp đồ vật trong gian.

Rau dại và nấm lúc nào tích trữ mấy chục cân, nàng lấy một nửa rau khô, cũng là một cách ăn mới, còn tiết kiệm chỗ.

Cá trong suối nhỏ cũng mấy chục con, một phần nuôi trong ao nước nhà bếp, một phần nuôi trong ao nước nhà xí. Thư Vân cũng dự định một nửa thành cá khô.

Cứ như , cả sân và sân đều phơi đầy đồ vật. Hai những thứ khô , lòng tràn đầy hạnh phúc. Đối với những từng chịu đói, cảm giác hạnh phúc và an mà thức ăn mang là bất cứ thứ gì cũng thể sánh bằng.

Xong xuôi những việc , Thư Vân dựng một cái chuồng gà. Những con gà mái già và gà con đây nhờ Diệp Thủ Lương và Mã Thị mua về cuối cùng cũng còn chạy lung tung khắp sân để phóng uế nữa.

Sau khi Diệp Trang và Dương Thị đến lấy hàng, thật sự thể chịu nổi cái chuồng gà xí nàng dựng, bụng giúp nàng sửa sang . Kể từ đó, nhà nàng cũng cuộc sống gà đẻ trứng, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc mỗi ngày cũng thể ăn một bát trứng hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thấy rõ càng ngày càng mềm mại hồng hào.

Cùng với thời tiết oi bức, muỗi và côn trùng sinh sôi nảy nở, nhu cầu của dân đối với hương muỗi tăng vọt. Chỉ cần ai dùng hương muỗi, đều sẽ bỏ thứ hương nang vô dụng . Vì hiệu quả , danh tiếng của hương muỗi dần dần lan truyền trong dân chúng. Cứ thế, một đồn mười, mười đồn trăm, công việc buôn bán hương muỗi ở hai trấn đều trở nên phát đạt.

Còn ba gia đình Diệp Thủ Lương, Trương Xuyên Trụ, Diệp Trang, suốt một tháng qua tuy mệt mỏi, nhưng mỗi khi nhận bạc kết toán, họ hớn hở lộ cả chân răng. Bởi , Dương Thị và Trần Thị càng thêm thiết với Thư Vân, Mã Thị thì khỏi .

Dân làng thấy Dương Thị và Trần Thị thường xuyên chạy đến chỗ Thư Vân, liền lén lút nhạo bọn họ kết giao với quả phụ nghèo, nếu ngày mượn lương thực, cùng ăn bánh rau dại thì sẽ ngoan ngoãn ngay.

Dương Thị và Trần Thị cũng cuối cùng nếm trải cảm giác mà phu quân từng , khi xưa đến nhà Thư Vân giúp việc mà ăn một .

Thư Vân, quả phụ nghèo ư? Nàng bây giờ e rằng là giàu nhất cả thôn , ngay cả bọn họ những kẻ chỉ ké chút lợi lộc, một tháng cũng kiếm hơn một lạng bạc.

Song cái cảm giác lén lút giàu thật sướng, chỉ là quần áo giày dép mới may bằng vải thể mặc ngoài, còn ăn thịt thì chỉ dám lén lút ăn ban đêm khi ai, chỉ sợ hàng xóm ngửi thấy mùi thịt thơm.

Còn Chu đại phu và Trịnh chưởng quầy, khi thấy Thư Vân càng nhiệt tình đến mức thể tả, khiến nàng mỗi đến thanh toán đều vội vã đến, vội vã , bằng sẽ giữ dùng bữa.

Thế , Chu đại phu chặn nàng.

“Thư cô nương, đừng vội chứ.”

“Chu đại phu, thật sự là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-40.html.]

Chu đại phu giơ tay ngắt lời, : “Ta chuyện khác bàn với cô nương, Đông gia của Tế Thế Đường hợp tác với cô nương.”

“Là Đông gia của Chu đại phu ?”

Chu đại phu gật đầu, “Hôm đến huyện thành tham gia buổi nghị sự ba tháng một của các chi nhánh Tế Thế Đường. Trong lúc đó, Đông gia hỏi về việc buôn bán của tiệm . Hầy, cũng hổ thẹn, tiệm của trong mười tiệm ở bộ Bình Cốc huyện, lợi nhuận kiếm là ít nhất, thậm chí đó còn Đông gia thông báo cuối năm nay sẽ đóng cửa. bây giờ lợi nhuận sổ sách tăng vọt gấp mấy , liền kể với về chuyện hương muỗi. Ai ngờ về hương muỗi, còn sai hỏi cô nương hợp tác ?”

Hương muỗi cháy đến tận huyện thành là điều Thư Vân ngờ tới, nhưng đây là chuyện . Người ở huyện thành nhiều hơn, nhu cầu cũng lớn hơn, nàng vốn dĩ kiếm một khoản tiền trong mùa hè năm nay để đầy túi lương thực của . Nếu thể kiếm nhiều hơn, nàng đương nhiên là nguyện ý.

“Không Đông gia quý tiệm hợp tác thế nào?” Thư Vân hỏi.

“Chắc là trong mấy ngày tới, Đông gia nhà sẽ đến Bình An trấn tìm cô nương để thương lượng. Đến lúc đó, sẽ đến nhà đón cô nương.”

Đông gia Tế Thế Đường sẵn lòng hạ đích đến cái nơi thôn dã nghèo nàn , thể thấy hương muỗi quả thực tiếng tăm nhất định ở huyện thành.

Thật , tất cả đều là do Thư Vân đưa ý tưởng đóng gói hương trầm chảy ngược cho Chu đại phu, Chu đại phu thậm chí còn đóng gói cả loại nhang muỗi thông thường. Giờ đây, bất kể nghèo giàu, thậm chí còn xem nhang muỗi như một món quà để biếu tặng họ hàng hoặc dùng để nhờ cậy quan hệ.

Trong một thời gian ngắn, loại nhang muỗi hiệu quả xua đuổi muỗi và mùi hương dễ chịu dần lan truyền trong phạm vi nhỏ ở huyện thành.

“Tốt, sẽ cung kính chờ đợi. Chu đại phu cứ đến Cổ Khê Hạ thôn tìm .”

Rời khỏi Tế Thế Đường, lòng Thư Vân vẫn rạo rực. Nàng nghĩ đến việc sắp nhiều bạc chảy túi , ngoài việc mua lương thực, nàng quyết định bổ sung hàng hóa cho gian một nữa, mua thêm các loại vật phẩm tiêu hao như muối, gia vị, v.v., để tích trữ.

Nàng đến tiệm thịt xẻ năm cân thịt ba chỉ thượng hạng cùng với mỡ lá, vì lu đựng dầu trong nhà còn nhiều.

Chỉ là khi ngang qua cửa sới bạc, nàng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, hình như là Diệp Điền.

Nàng nghi ngờ nhầm, với tính cách của Diệp Điền thì thể đến sới bạc? kỹ , chẳng thì là ai.

Hắn đến sới bạc? Cát lão thái trân quý đứa con như , thể để thiếu tiền tiêu.

Thư Vân rõ chuyện , lẽ sẽ ích, liền tìm Chu chưởng quỹ.

Chu đại phu ở Bình An trấn nhiều năm, nhất định ít nhân mạch, hẳn ông thể liên lạc với sới bạc.

Chu đại phu tỏ sẵn lòng giúp Thư Vân, nhưng ông cũng cần thời gian, hứa sẽ báo cho Thư Vân hai ngày.

Nghe lời ông, Thư Vân vui vẻ mang thịt ba chỉ về, chuẩn món thịt kho tàu mà các con nàng yêu thích nhất.

Vừa đến cửa, nàng đụng Lý thị đang giận đùng đùng nhà nàng.

Lý thị thấy nàng liền hằm hằm bước tới, chất vấn: “Thư Vân nương, nàng coi là kẻ ngốc ư?”

Loading...