Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:15:36
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hỏa kế, tiệm các ngươi nhang muỗi ?” Thư Vân hỏi.
“Có chứ, khách nhân bao nhiêu?” Tiểu hòa đồng đáp.
“Bao nhiêu tiền một đĩa?”
“Sáu văn một đĩa.”
Thư Vân nhíu mày, hỏi: “Sao đắt hơn Bình An trấn nhiều ?”
Tiểu hòa đồng xòa : “Khách nhân thứ , chúng đến Bình An trấn một canh giờ, lộ phí cũng ít . Hơn nữa, giá nhập hàng là bốn văn , tiệm chúng thật cũng chỉ kiếm lời của ngài hai văn, thật sự đắt .”
Thư Vân giá nhập hàng là bốn văn liền hiểu , thì tiệm tạp hóa là trực tiếp mua từ Tế Thế Đường về bán, hơn nữa cũng hề nâng giá quá cao.
Nhìn cơ sở vật chất của tiệm , mặt tiền lớn, nhưng chủng loại hàng hóa hề kém cạnh các tiệm khác, món nào cũng đầy đủ.
Tiểu hòa đồng ăn mặc cũng chỉnh tề, thái độ cũng thành thật, Thư Vân ít thiện cảm, nhưng trong lòng vẫn vội vàng đưa kết luận.
Nàng đến vài tiệm tạp hóa khác xem thử, mấy tiệm bán nhang muỗi, chỉ bán ít túi hương xua muỗi, và ít nhiều đều vài điểm bất .
Thư Vân trở , nhờ tiểu hòa đồng chuyển lời cho chưởng quỹ.
Rất nhanh, chưởng quỹ vén rèm bước , tươi chào đón Thư Vân cùng vài hậu đường, đợi bọn họ xuống, rót , mới hỏi: “Cô nương, cô nương bàn chuyện ăn gì với đây?”
“Chưởng quỹ, hỏi về nhang muỗi của ngài , ?”
Chưởng quỹ từ chối, “Cô nương, hỏi gì đây?”
“Chưởng quỹ, nhang muỗi của Tế Thế Đường mỗi mỗi ngày chỉ mua một đĩa, ngài mua nhiều như để bán?”
Chưởng quỹ lời , chút cảnh giác : “Cái , cách của , đương nhiên là tốn một phen công sức .”
Thư Vân đường đột, liền vội vàng bày tỏ ý định.
Chưởng quỹ vui mừng dậy chắp tay : “Đa tạ cô nương ưu ái, Trịnh mỗ nguyện ý hợp tác với cô nương. Không giấu gì cô nương, bốn phía hỏi thăm nhang muỗi, nhưng đều khổ tìm vô vọng, chỉ đành mỗi ngày nhờ mấy chục đến xếp hàng cửa Tế Thế Đường mà mua về cung cấp cho tiệm nhỏ của mà bán, thật sự quá tốn công sức, ngờ hôm nay cô nương đích tìm đến tận cửa.”
Thư Vân cũng , “Trịnh chưởng quỹ khách sáo quá, ghé thăm mấy tiệm tạp hóa, đều bán nhang muỗi của , duy chỉ ngài ưu ái, còn dùng cách vòng vèo như mua về bán, nhang muỗi của vì ngài coi trọng?”
Câu hỏi đúng sở trường và điều Trịnh chưởng quỹ yêu thích . Hắn liền phân tích từ chủng loại hàng hóa, khách hàng của tiệm tạp hóa, đến nhang muỗi, thao thao bất tuyệt, lý lẽ.
Cuối cùng, đúc kết một câu.
“Tóm , nhang muỗi mà cô nương , dám đảm bảo là độc nhất vô nhị khắp Đại Tấn, nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở Bình Cốc huyện . Trịnh mỗ tự cho là tầm xa trông rộng, dám khẳng định nhang muỗi chẳng bao lâu nữa nhất định sẽ bùng nổ. Nếu cô nương bán phương thuốc, ký với cô nương hợp đồng ba đến năm năm.”
Thư Vân lời , ẩn ẩn vài phần bội phục. Trịnh chưởng quỹ là dám nghĩ dám , tầm và kế hoạch đều xa. Hiện tại nhang muỗi chỉ mới bán chạy ở Bình An trấn, dám ký hợp đồng mấy năm tới. Chẳng trách thể mở cửa hàng đến phố chính, nếu đặt ở thời hiện đại, lẽ sẽ là một nhà đầu tư xuất sắc.
Song, nàng cũng lừa . Những gì sẽ xảy năm , nàng nắm rõ. Bởi , nàng ý định ký thêm hợp đồng với Trịnh chưởng quầy, chỉ rằng nếu sang năm vẫn bán hương muỗi, nàng sẽ ưu tiên cửa tiệm của .
“Nếu , Trịnh mỗ cũng mãn nguyện.”
Trịnh chưởng quầy chấp thuận những điều kiện mà Thư Vân đưa , giống như Chu chưởng quầy. Hợp đồng thuận lợi ký kết, để Trương Xuyên Trụ cùng nhận mặt, đó từ chối ý định mời ăn cơm của , rời .
Từ tiệm tạp hóa Trịnh Ký bước , trời sang giờ Mùi.
Bụng ba đứa trẻ nhỏ sớm réo lên ùng ục vì đói.
Thư Vân và vợ chồng Trương Xuyên Trụ bàn bạc, quyết định ghé một quán nhỏ ven đường dùng bữa, tiện thể nghỉ chân.
Một bát mì chay sáu văn, mì thịt sợi mười văn, giá chẳng hề rẻ.
Trương Xuyên Trụ ngày thường vốn chẳng nỡ tiêu tiền, nhưng hôm nay Thư Vân chốt mối ăn, nhà cũng nhờ đó mà kiếm thêm, lòng vui mừng khôn xiết! Hắn và nương tử cũng xa xỉ một phen, dùng hai bát mì chay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-38.html.]
Thư Vân liếc bát mì thịt sợi của vị khách bàn bên cạnh, thấy sợi thịt bên trong chỉ vài ba cọng, nghĩ bụng chi bằng mua chút thịt về món thịt kho tàu, cho bọn trẻ ăn no nê.
Bởi , nàng cũng chỉ gọi bốn bát mì chay.
Diệp Tiểu Hoa chút rụt rè, rằng cần mua phần của , nhưng Thư Vân gọi , nàng ngại đặc biệt duy nhất ăn, đành khẽ kéo vạt áo của Thư Vân, nhỏ giọng : “Nhị thẩm, phần của cháu thể dùng tiền của cháu để mua ?”
Thư Vân vỗ vỗ tay nàng, : “Hôm nay nhị thẩm đàm phán thành công, mời cháu dùng, cứ coi như cháu cùng nhị thẩm vui mừng .”
Thư Vân , Diệp Tiểu Hoa liền gật đầu, chỉ âm thầm ghi nhớ ân tình của nhị thẩm.
Mì của quán nhỏ chẳng ngon lành là bao, song mệt mỏi suốt chặng đường, thức ăn nóng hổi lọt dày, bổ sung năng lượng, thể liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi ăn no, Thư Vân Trương Xuyên Trụ cùng bọn họ theo thêm nửa cái trấn để mua lương thực. Về nhà còn mất hai canh giờ, vả nàng còn dùng gian để thu thập lương thực, càng thể để bọn họ theo. Thế là nàng bảo bọn họ đưa ba đứa trẻ đến chờ ở cửa trấn.
“Nương, con cùng nương, con cùng nương.” Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc cứ nài nỉ rời xa nàng.
Trương Xuyên Trụ và Trần Thị cũng , chẳng ngại vài bước đường , cùng là .
Thư Vân thấy , liền nháy mắt với Diệp Trường An, “Trường An, con chẳng bụng con khỏe ?”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc lập tức hiểu ý Thư Vân. Trước đây bọn trẻ từng dặn dò ở nhà, nếu ở bên ngoài mà nàng dùng "ngôi nhà thần tiên" nhưng bên cạnh, chỉ cần Thư Vân nháy mắt, hai đứa trẻ sẽ lập tức yểm trợ cho nàng.
“À, đúng , bụng con khỏe.” Diệp Trường An cau mày, tay kéo Trương Xuyên Trụ, “Xuyên Trụ thúc, con nhà xí.”
Diệp Trường Lạc cũng kéo Trần Thị: “Thím, con cũng tiểu tiện, Tiểu Hoa tỷ tỷ, tỷ cũng cùng con nhé.”
Nàng còn quên kéo theo cả Diệp Tiểu Hoa.
“À?” Trương Xuyên Trụ và Trần Thị nhất thời luống cuống tay chân, sự chú ý của họ lập tức chuyển hướng.
Ở đây tìm nhà xí ở đây? Mấy quán lầu ăn uống bình thường, bỏ tiền hình như cũng chẳng tiện mượn nhà xí.
Ngay lúc bọn họ đang khó xử, Thư Vân liền : “Hay là, hai vị cứ đến chỗ Trịnh chưởng quầy , cũng chẳng xa mấy.”
“ , Trường An, Trường Lạc, chúng thôi. Thư tử, nàng mau mua đồ , lát nữa chúng sẽ gặp ở cửa trấn.”
”Tốt, thì phiền Xuyên Trụ đại ca và tẩu tử .”
Trước khi , nàng còn trông thấy Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc hai tiểu quỷ lanh lợi nháy mắt với .
Tuyệt vời thật! May mà hai tiểu gia hỏa phản ứng nhanh nhạy.
Thư Vân cũng chẳng chậm trễ nữa, hỏi về vị trí tiệm lương thực, vội vã chạy đến.
Quả nhiên, ở cũng , cửa tiệm lương thực lúc nào cũng .
Thư Vân hiếm khi đến đây một chuyến, chẳng gương mặt quen thuộc, mà mạnh dạn mua năm đấu lương thực.
Năm đấu lương thực ít, dân thường ngày thường chỉ mua dăm ba cân, ăn hết đến mua tiếp. Hiếm khi gặp mua nhiều đến , những mua lương thực xung quanh đều nàng một cái.
Tiểu nhị khỏi hỏi thêm một câu, Thư Vân lặp lý do cũ, rằng nhà nàng là tha hương, đang khai hoang, trong nhà đàn ông con cái đông đúc. Tiểu nhị xong mới đong lương thực cho nàng.
“Cô nương một đến mua lương thực ư? Nếu khó mang , tiệm thể giúp cô đưa đến.” Tiểu nhị tỏ nhiệt tình.
Thư Vân vội xua tay: “Không , đến cùng nhà. Bọn họ mua những thứ khác , lát nữa sẽ đến. Phiền giúp chuyển sang con hẻm đối diện, sẽ chờ bọn họ ở đó, tiện chiếm chỗ của tiệm, cản trở việc buôn bán của tiệm.”
“Được thôi.”
Tiểu nhị xong, liền sai giúp Thư Vân chuyển lương thực. Song, nàng lờ mờ cảm thấy lưng hai ánh mắt đầy ác ý, khiến rợn tóc gáy.
Quay đầu , chẳng rõ ai đang nàng.