Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:14:40
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Vân cùng đoàn xe bò xuất phát, xe bò trở về.
Lúc , ai nấy đều phẫn nộ, trong lòng mang theo thấp thỏm và bất an.
Lúc về, ba xe đều mặt mày hồng hào, vui vẻ hớn hở, trong lòng tràn ngập niềm vui và tự hào.
“Hừm, theo lẽ thường, con dâu Diệp Trì, nàng nay là chức quan , việc xe bò thật sự là hạ thấp phận của nàng.” Diệp tộc trưởng theo xe bò xóc nảy, lắc lư qua , , trong giọng đầy vẻ xót xa.
Thư Vân lắc đầu, : “Tộc trưởng thúc, đừng . Ta cũng quá cao quý như thế. Hương quân của thực chỉ là chức Cửu phẩm, coi như là phẩm cấp thấp nhất .”
“Bất kể phẩm cấp , rốt cuộc cũng là do Hoàng thượng đích phong, vinh dự quả là phúc phận tổ tiên mới .” Diệp tộc trưởng mặt mày rạng rỡ, vẻ hân hoan và tự hào thể che giấu, giọng thấm đẫm niềm kiêu hãnh.
Diệp tộc trưởng thầm tính toán trong lòng: Đây là đại hỷ sự trời cho, nhất định ăn mừng thật long trọng, tổ chức một bữa tiệc linh đình. Ông nghĩ đến căn nhà của Thư Vân, trong lòng khẽ thở dài, căn nhà của thê tử Diệp Trì quá nhỏ, hẻo lánh, xứng với phận của nàng bây giờ?
Diệp tộc trưởng một đường suy tư những điều , chẳng mấy chốc đến Cổ Khê thôn.
Các phu nhân trong thôn và những đều đón, Thư Vân phong Hương quân, lập tức ngây tại chỗ, ai nấy đều mắt tròn xoe kinh ngạc.
“Tộc trưởng, đùa đấy chứ?” Hà lão niên kỷ cao, nào từng thấy qua công công thánh chỉ, Diệp tộc trưởng , như thể đang chuyện thần thoại.
“Chuyện là thật ?” Mã Thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Thư Vân, Diệp Thụ Lương cũng lộ vẻ chấn động, mắt trợn tròn, dám tin đây là sự thật.
Những còn nhao nhao hỏi mãi ngừng, kẻ chen, tiếng bàn tán ồn ào cả một góc.
Cho đến khi Thư Vân từ trong bọc cẩn thận lấy cuộn thánh chỉ màu vàng rực, mới im lặng.
Ánh nắng chiếu lên thánh chỉ, tấm lụa vàng óng khẽ rung rinh trong gió nhẹ, trông vô cùng trang trọng.
Chỉ trong mấy khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đám đông bùng nổ những tiếng kinh hô rung trời.
“Cái, cái, cái...” Hà lão run rẩy cất tiếng, liên tiếp ba chữ “cái” nhưng thốt thêm câu nào trọn vẹn, môi run lẩy bẩy, mắt trợn trừng.
Diệp Thủ Lương, Mã Thị, Trần gia, Phùng gia, Chúc gia, Khúc gia, những theo , tay chân đều mềm nhũn, mắt trân trân chằm chằm thánh chỉ, như thể dính định chú, dám động đậy chút nào.
Họ lâu, nhưng ai dám đưa tay chạm , sợ rằng đôi bàn tay thô ráp vốn quen đào bới đất đai sẽ hỏng vật phẩm quý giá ban tặng từ cung đình.
Diệp tộc trưởng mặt mày tràn đầy tự hào, trịnh trọng thánh chỉ một nữa.
Dù phần lớn lời lẽ trong đó dân làng đều hiểu, nhưng bốn chữ “đặc tứ Hương quân” thì họ rõ mồn một, tường tận.
Cả thôn đều cảm thấy sẽ nhờ phúc Thư Vân.
Có một vị Hương quân như , Cổ Khê thôn thể sẽ nổi danh khắp nơi.
Đặc biệt là Trụ Tử cùng mấy , Trần gia, Phùng gia, Chúc gia, Khúc gia, đều cảm thấy gặp đại vận.
Ban đầu mấy nhà còn đang lo lắng tiền đồ và chuyện cưới gả của con cháu, nay những nam thanh nữ tú kết hôn trong thôn, ngưỡng cửa nhà họ e rằng lót thật kiên cố, bởi tương lai sẽ chân bà mối đạp nát mất thôi.
Diệp Trường An, Diệp Trường Lạc cùng bốn đứa trẻ khác suốt đường cứ quấn quýt bên Thư Vân, mắt tràn đầy mong đợi, nhao nhao đòi xem nàng mặc quan phục trông .
Về đến nhà, chúng càng thêm sốt ruột, vây quanh Thư Vân nhảy nhót, giục nàng mau chóng y phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-298.html.]
Thư Vân bọn trẻ trêu chọc đến mức chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng nhàn nhạt, tại chỗ phần lúng túng, mãi chịu di chuyển.
Trương Hạnh Hoa một bên , cũng nhịn mà hùa theo: “Thư tử, chúng cũng xem.”
Vừa dứt lời, nàng như chợt nhớ điều gì, khẽ vỗ trán , ngượng ngùng sửa : “Ôi , giờ gọi là Hương quân .”
Trần Thị cũng ở một bên phụ họa: “ , chúng gọi là Hương quân .”
Thư Vân kéo tay Trương Hạnh Hoa và Trần Thị, giọng ôn tồn mà thành khẩn: “Hai vị tẩu tử, đừng khách sáo như . Trước đây gọi thế nào, bây giờ vẫn y như cũ. Ta thật thích những hư lễ .”
Nàng sang những dân làng xung quanh, những ánh mắt khác lạ vì phận nàng đổi khiến lòng nàng khẽ thắt , “Sau chúng vẫn như xưa, đừng vì thế mà xa cách.”
Diệp tộc trưởng lời , những nếp nhăn mặt đều giãn , tràn đầy hân hoan.
Những khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đều vì những hư lễ mà trở nên xa cách, thì chung sống cùng thật sự sẽ khó xử.
Thế là, đều gật đầu, vẫn xưng hô với nàng như , bầu khí lập tức trở nên quen thuộc và thiết.
Thư Vân thấy , trong lòng cũng an tâm hơn nhiều, nàng bảo đợi chốc lát, xoay bước nhà y phục.
Thư Vân xoay bước nhà, chẳng mấy chốc, liền xong bộ quan phục Hương quân tinh xảo.
Nàng khẽ đẩy cửa, bước với những bước chân nhẹ nhàng. Chỉ thấy nàng khoác bộ quan phục màu đỏ thẫm, chất liệu vải mềm mại, ánh lên vẻ dịu dàng.
Trên quan phục thêu những hoa văn tinh xảo, những họa tiết thêu bằng chỉ vàng lấp lánh ánh nắng, toát lên vẻ trang trọng mà lộng lẫy.
Nơi cổ áo và cổ tay còn đính viền đen tinh xảo, càng tăng thêm vài phần nhã nhặn.
Tóc nàng búi cao, đội châu thúy tam trĩ quan, trông đoan trang đại khí.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc cùng bốn đứa trẻ khác mắt trợn tròn, Thư Vân chớp mắt, miệng khẽ hé , kinh ngạc đến nỗi thốt nên lời.
Diệp Trường An là đầu tiên phản ứng, vỗ tay nhảy nhót : “Oa, nương, mặc quan phục thật quá xinh ! Cứ như từ trong tranh bước , thật mắt!”
Diệp Trường Lạc cũng gật đầu theo, mắt tràn đầy vẻ sùng bái: “ , nương, mặc bộ y phục , cảm giác cả đều lấp lánh tỏa sáng!”
Trương Hạnh Hoa và Trần Thị cũng nhịn mà tấm tắc khen ngợi.
Trương Hạnh Hoa mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: “Ôi chao, thật là khí chất phi phàm!”
Trần Thị cũng gật đầu phụ họa: “Chẳng , bộ quan phục mặc , cứ như là may đo riêng , thật quá hợp!”
Diệp tộc trưởng càng đến nỗi miệng khép , vuốt râu : “Thê tử Diệp Trì mặc bộ quan phục , thật uy phong lẫm liệt mà kém phần thanh nhã, thôn một vị Hương quân như , quả là đại phúc khí!”
Dân làng cũng lũ lượt vây quanh, kẻ một lời một tiếng khen ngợi: “Ôi chao, bộ quan phục , thật là quá , khác hẳn với những phú gia lão gia mà chúng thường thấy, tinh .”
“Chẳng , vật phẩm ban từ cung đình quả là khác biệt, đời thể thấy đáng giá lắm !”
Thư Vân khen ngợi đến mức chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng.
Diệp Trì Thư Vân trong bộ quan phục cao quý thanh nhã, trong lòng vui mừng nhưng cũng trỗi lên chút tự ti, dám nàng nữa.