Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:14:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương huyện lệnh và tất cả mặt đều quỳ xuống.

Hoàng công công mở thánh chỉ, lớn tiếng tuyên : “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu ......”

Người làng Cổ Khê theo đến đều ngẩn ngơ. Thánh chỉ ư, đó là thứ mấy trăm đời cũng khó gặp một . Trong suốt cuộc đời thể tiếp chỉ, c.h.ế.t cũng nhắm mắt .

Diệp tộc trưởng kích động đến suýt nữa thì nghẹt thở, vẫn là nhờ Diệp Chính bên cạnh đỡ lấy mới vững .

“Thư Vân nương khi dịch bệnh hoành hành, lấy thử thuốc, cứu lê dân khỏi họa lầm, công đức vô lượng. Trẫm lấy hài lòng, đặc biệt phong nàng Hương quân, ban Hương quân một bộ quan phục, một chiếc mũ tam trạch đính châu ngọc, mười lăm tấm gấm vóc... Mong nàng tiếp tục hành y cứu đời, tạo phúc cho một phương. Khâm thử!”

Thư Vân ngẩn , tất cả mặt đều ngây dại, chỉ Cao huyện lệnh vẫn còn tỉnh táo, vội vàng hiệu bằng mắt cho Thư Vân, lặng lẽ dùng khẩu hình nhắc nhở nàng tiếp chỉ.

Thư Vân vội vàng nhận lấy thánh chỉ, “Dân nữ tiếp chỉ, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Những khác mới cùng hô vang: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Diệp Trì vẻ mặt kiêu hãnh về phía Thư Vân, A Vân là Hương quân .

Người làng Cổ Khê cũng dám tin, trực tiếp hô lớn tổ tiên hiển linh , trong làng xuất hiện một nhân vật phi thường.

“Mời dậy , Thư Hương quân.” Hoàng công công đỡ hờ một cái, híp mắt .

Đợi Thư Vân dậy , những khác mới theo đó mà lên.

Hoàng công công đầu về phía A Cường, “Chính là ngươi tố cáo Thư Hương quân ?”

A Cường lúc mặt trắng như tờ giấy, run như sàng cám, năng cũng trôi chảy, “Bẩm, bẩm công công, lời, lời của tiểu nhân, là, là tiểu nhân.”

“Vậy quá , đến, Hoàng thượng xem thử vị Hương quân do chính Người sắc phong rốt cuộc phạm tội .” Hoàng công công về phíaChương huyện lệnh, “Chương đại nhân, cũng đừng đợi ngày khác mới xét xử nữa, cứ xét xử xong ngay hôm nay .”

Vốn dĩ ý chỉ phong thưởng chỉ cần binh lính trạm dịch mang đến là , Hoàng thượng đích phái y đến chính là để thể hiện sự coi trọng đối với Thư Vân. Huống hồ, Hoàng thượng mới hạ chỉ, Thư Vân định là hung thủ g.i.ế.c , há chẳng là đang vả mặt Hoàng thượng ?

Chương huyện lệnh chỗ dựa, chắp tay xưng “”, sai khiêng ghế đến cho vị thái giám bên cạnh. Y nghĩ tình tiết vụ án, thấy vẫn , hôm nay xét xử xong nhưng chứng cứ đủ.

Hoàng công công sự khó xử của y, : “Chương đại nhân, nãy ở ngoài cũng qua đại khái , tin ngỗ tác của nha môn ngươi, chỉ là ngựa lúc sẩy chân, lúc lỡ tay, nên mời thêm ngỗ tác khác đến cùng tra nghiệm thi thể, sẽ thỏa hơn ?”

Chương huyện lệnh mắt lóe sáng, gật đầu đáp “”, “Phải , mau mời ngỗ tác khác đến cùng tra nghiệm.”

đại nhân, huyện thêm ngỗ tác.” Dương bổ đầu khó xử .

“Việc gì khó, sai mời ngỗ tác ở huyện bên cạnh , chắc hẳn ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc cũng đến, cứ chờ một lát .” Hoàng công công nâng chén lên nhấp một ngụm.

Y nãy ở ngoài công đường, đại khái manh mối, sai cưỡi ngựa huyện bên cạnh mời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-296.html.]

Thư Vân Hoàng công công với ánh mắt cảm kích, Hoàng công công gật đầu đáp .

A Cường cũng vững, nhưng thể chạy trốn. Hắn sợ hãi đến mồ hôi đầm đìa, gió lùa qua công đường thổi tới, thấy lạnh buốt, như thể m.á.u ngừng lưu chuyển. Hắn vốn dĩ tưởng rằng cứ khăng khăng Thư Vân là hung thủ, thìChương huyện lệnh sẽ định tội nàng. Nào ngờ Thư Vân phong Hương quân, đổi cục diện. Trong lòng tràn đầy kinh hãi, e rằng gây họa lớn.

Sau một khắc, ngỗ tác của huyện bên cạnh đến công đường. Hắn với Dương bổ đầu: “Dương bổ đầu, ngươi hãy sắp xếp một chút, để các ngỗ tác nhanh chóng tra nghiệm thi thể.”

Dương bổ đầu gật đầu, lập tức sắp xếp.

Không khí công đường trở nên càng thêm căng thẳng, dân làng đều xì xào bàn tán, thảo luận về sự đổi đột ngột .

Thời gian một chén , các ngỗ tác nghiệm xong, đến công đường trình bày kết quả.

Ngỗ tác ban đầu nghiệm thi A Phúc, quỳ công đường nhận tội: “Đại nhân, là tiểu nhân kỹ nghệ tinh, suýt nữa oan uổng Thư Hương quân. Xương ức của A Phúc ấn gãy là đúng, nhưng là kết quả do nhiều ấn như Thư Hương quân , mà là do một ấn mạnh gây gãy, thể thấy vụ án điểm nghi vấn.”

“Vả , và các ngỗ tác khác còn tìm thấy một vết thương do đập đầu A Phúc, vết thương đó tạo cùng thời điểm với việc xương ức gãy.”

Chương huyện lệnh kinh ngạc : “Nói cách khác, A Phúc khả năng là đ.á.n.h ngất xỉu , đó mới ấn gãy xương ức.”

Ngỗ tác gật đầu đáp “”.

“Nói thì, Thư Hương quân chính là cố ý vu khống.”

Hoàng công công lạnh lùng liếc qua A Cường, “Chương đại nhân, e rằng thẩm vấn kỹ lưỡng kẻ nguyên cáo mới .”

Chương huyện lệnh cũng lời thừa thãi, trực tiếp rút một thẻ bài ném xuống công đường, “Người , áp giải A Cường, trượng hình hầu hạ!”

A Cường lúc hai chân mềm nhũn, ngã khụy xuống đất. Hắn trong lòng thầm hối hận, thì nên lời xúi giục của Triệu quản gia, đến vu khống Thư Vân.

Hắn giãy giụa đẩy các nha dịch đang tiến lên áp giải , hoảng hốt kêu lên: “Công công, đại nhân, tiểu nhân oan uổng Thư đại phu, nhưng tiểu nhân cũng là bức ép bất đắc dĩ...”

Hoàng công công lạnh lùng hừ một tiếng, : “Ồ? Bị bức ép bất đắc dĩ? Là ai ép ngươi vu khống Thư Hương quân?”

A Cường run lên, ngẩng đầu về phía Hoàng công công, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi. Hắn thể tên Triệu quản gia, nếu chủ tử của cũng sẽ liên lụy.

Hắn ấp úng : “Tiểu nhân… tiểu nhân , tiểu nhân chỉ là cảm thấy thể là vấn đề của Thư đại phu, nên mới đến cáo trạng. Thật sự là vì, vì A Phúc của tiểu nhân c.h.ế.t quá đột ngột, tiểu nhân nhất thời nóng nảy, mới chuyện như .”

Hoàng công công lạnh một tiếng, : “Chương đại nhân, vẫn là nên dùng hình .” Y lười hỏi, loại chỉ cần dùng hình, cái gì cũng sẽ khai sạch sẽ.

Chương huyện lệnh cũng gật đầu, : “Người , đánh!”

Lập tức, nha dịch kéo A Cường đến ghế gỗ dài trói , gậy lập tức giáng xuống m.ô.n.g . Âm thanh trầm đục của gậy đ.á.n.h da thịt và tiếng kêu t.h.ả.m thiết của A Cường, nối tiếp vang vọng công đường. Không quá năm gậy giáng xuống, trán A Cường lấm tấm mồ hôi. Hắn chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên, yếu ớt : “Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa, , .”

 

Loading...