Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:14:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau nhiều ngày Châu đại phu thăm dò, cuối cùng mới sự thật.

Thì , Triệu quản gia vẫn ôm hận chuyện Thư Vân từ chối , thế mà dùng thủ đoạn hiểm độc như .

Hắn âm thầm tìm các chưởng quỹ tiệm lương thực ở vài trấn xung quanh, bỏ ít bạc, dặn dò họ tuyệt đối bán hạt giống cho Cổ Khê thôn.

Triệu quản gia rõ ràng là mượn chuyện hạt giống để ép Thư Vân thuận theo.

Biết sự thật, Thư Vân cửa sổ, cánh đồng bên ngoài, cặp mày khẽ nhíu .

Nàng trong lòng rõ ràng, Triệu quản gia chẳng qua là nàng cầu xin .

Diệp tộc trưởng chuyện xong, giận đến râu cũng dựng ngược, lão vỗ bàn mắng: “Cái tên Triệu quản gia thật đáng ghét! Lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ như thế!”

Dân làng cũng nhao nhao bàn tán, ai nấy đều phẫn nộ.

May mắn , Diệp Trì cơ trí vẫn mua hạt giống về, việc gieo cấy vụ xuân của Cổ Khê thôn vẫn thể tiến hành thuận lợi.

Dân làng bận rộn cánh đồng, cuốc đất, gieo hạt, tưới nước, một khung cảnh nhộn nhịp hăng say.

Thư Vân ở đầu thôn, những bóng bận rộn cánh đồng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nói cho cùng, trong thôn cũng vì liên lụy, nếu lỡ mất thời vụ nông nghiệp, nàng trong lòng thật sự yên.

Thư Vân siết chặt nắm đấm, Triệu quản gia thật đáng ghét, chuyện gieo cấy vụ xuân tạm bỏ qua, nếu còn dám gây sự, nàng cũng quả hồng mềm mặc nhào nặn.

Lại hơn mười ngày trôi qua, việc gieo cấy vụ xuân gần đến hồi kết.

Triệu quản gia vốn tưởng rằng, khi hạt giống chặn , Thư Vân nhất định sẽ chủ động tìm đến cầu xin .

Thế nhưng, hơn mười ngày trôi qua, Thư Vân vẫn hề xuất hiện. Triệu quản gia trong lòng đầy nghi hoặc, thậm chí bắt đầu nghi ngờ kế hoạch của vấn đề gì chăng.

Cuối cùng, Triệu quản gia nhịn nữa, quyết định phái đến Cổ Khê thôn thăm dò tin tức. Hắn tìm một tâm phúc, hạ giọng dặn dò: “Ngươi đến Cổ Khê thôn xem thử, xem rốt cuộc bọn họ đang giở trò gì.”

Tâm phúc lệnh rời , đến Cổ Khê thôn.

Từ xa , chỉ thấy cánh đồng một màu xanh tươi mơn mởn, dân làng đang bận rộn việc.

Hắn thôn, chặn một hỏi: “Vị đại ca , việc gieo cấy vụ xuân của thôn các ngươi thế nào ?”

Người chặn đúng là Trụ Tử, Trụ Tử , : “Ồ, gieo cấy vụ xuân bắt đầu từ lâu , đất đai đều gieo hạt xong, giờ chỉ chờ cây con mọc lên thôi.”

Tâm phúc xong, trong lòng kinh hãi, lập tức về trấn, bẩm báo tình hình cho Triệu quản gia.

Triệu quản gia xong, tức giận đến tái mét mặt, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.

Hắn nghiến răng nghiến lợi : “Không dặn dò , cho tiệm lương thực bán hạt giống cho bọn họ! Sao bọn họ còn hạt giống để gieo cấy?”

Hắn càng nghĩ càng tức, vỗ bàn một cái, giận dữ : “Đi, đến Cổ Khê thôn xem thử!”

Triệu quản gia dẫn theo vài tùy tùng, hầm hầm giận dữ đến Cổ Khê thôn.

Hắn ở đầu thôn, cánh đồng một màu xanh mướt, trong lòng đầy bất cam.

Hắn vốn tưởng đẩy Thư Vân đường cùng, ngờ nàng thể tìm cách giải quyết.

Triệu quản gia tức đến tím mặt, nghiến răng nghiến lợi : “Tốt, , các ngươi cứ chờ đấy, món nợ vẫn tính xong !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-291.html.]

Sau đó, Triệu quản gia lấy danh nghĩa Thẩm Cử nhân triệu tập tất cả các cửa hàng lớn trong trấn, bao gồm tiệm lương thực, tiệm vải và tiệm tạp hóa. Hắn với vẻ mặt uy nghiêm, : “Chư vị chủ tiệm, là quản gia phủ Thẩm Cử nhân. Gần đây Cổ Khê thôn đắc tội với lão gia nhà . Lão gia bảo đến với chư vị một tiếng, hy vọng chư vị thể phối hợp, đừng bán đồ cho Cổ Khê thôn nữa.”

Các thương nhân xong, .

Triệu quản gia lạnh một tiếng, : “Chư vị chủ tiệm, thể diện của lão gia nhà , chư vị cũng nể chứ? Nếu chư vị hợp tác, đừng hòng ăn ở trấn nữa. Đến lúc đó, chư vị đừng trách nhắc nhở .”

Các thương nhân xong, trong lòng kinh hãi, Thẩm Cử nhân ở địa phương thế lực cực lớn, đắc tội với , việc ăn chắc chắn thể tiếp tục.

Chẳng qua chỉ là trong một thôn mà thôi, bán thì bán, đối với họ cũng chẳng mất mát bao nhiêu.

Nếu đắc tội Thẩm Cử nhân mới là mất nhiều hơn .

Họ đồng loạt bày tỏ: “Triệu quản gia, ngài cứ với Thẩm lão gia yên tâm, chúng sẽ bán đồ cho Cổ Khê thôn nữa.”

Vài ngày , Mã thị cùng Dương thị, Trần thị và những khác hẹn đến tiệm vải trong trấn, chuẩn mua một ít kim chỉ và vải vóc.

Họ bước tiệm vải, Mã thị mỉm với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, bán cho chúng vài thước vải, thêm ít kim chỉ.”

Ánh mắt chưởng quỹ quét qua họ, mặt lộ vẻ dò xét, đó hỏi: “Mấy vị đại tỷ, các vị là thôn nào?”

Trần thị tính tình thẳng thắn, chút che giấu trả lời: “Chúng Cổ Khê thôn, ?”

Sắc mặt chưởng quỹ lập tức trở nên chút lúng túng, vội vàng chắp tay : “Thật xin , thật xin ! Gần đây trong tiệm còn kim chỉ và vải vóc nữa , mấy vị xin hãy đến một ngày khác.”

Mã thị ngây . Nàng rõ ràng thấy kệ trong tiệm bày đầy đủ các loại vải và kim chỉ, mà chưởng quỹ hàng. Nàng cau mày, giọng mang theo vẻ nghi hoặc: “Chưởng quỹ, tiệm của ngài rõ ràng hàng, cớ ?”

! Ngài đây là cố tình nhằm chúng ? Nếu rõ, chúng sẽ đấy!” Dương thị giận dữ , giọng đầy bất mãn.

Gần đây thôn nhằm chuyện mua hạt giống, bây giờ ngay cả mua kim chỉ vải vóc cũng , chuyện thật sự quá đáng!

Chưởng quỹ thở dài một tiếng, giọng nhỏ: “Mấy vị đại tỷ, bán, mà thật sự nỗi khổ tâm. Triệu quản gia phủ Thẩm Cử nhân đặc biệt dặn dò, bảo chúng bán đồ cho Cổ Khê thôn. Nếu đắc tội với Thẩm Cử nhân, việc kinh doanh nhỏ bé của chúng sẽ khó mà .”

Mã thị xong, trong lòng chùng xuống, lập tức nhận đây là âm mưu của Triệu quản gia. Nàng giận dữ : “Triệu quản gia cái tên hỗn đản , dám dùng thủ đoạn để trả thù chúng !”

Trần thị cũng bực tức : “Chúng chỉ mua chút kim chỉ và vải vóc, cũng đắc tội với , cớ gì mà bán cho chúng ?”

Mã thị vẻ khó xử của chưởng quỹ, bất lực thở dài: “Thôi , thôi, chúng sang các cửa hàng khác xem, chỗ khác còn mua .”

Thế là, họ liên tiếp thêm vài cửa hàng, kết quả đều như . Các chưởng quỹ hoặc là hàng, hoặc là tìm đủ lý do để từ chối bán đồ cho họ.

Những khác ở Cổ Khê thôn cũng gặp tình cảnh tương tự ở trấn, cho dù là kim chỉ vải vóc, củi gạo dầu muối, đều thể mua .

Mã thị về nhà, kể chuyện cho Diệp tộc trưởng trong thôn.

Diệp Lương , siết chặt nắm đấm, giọng đầy phẫn nộ: “Triệu quản gia lòng khiến chúng sống nổi!”

Dương thị cũng hùa theo, nàng vỗ vỗ đùi, giọng đầy bất bình: “ , chúng chọc ghẹo , cớ gì đối xử với chúng như ?” Trong mắt nàng lóe lên một tia bướng bỉnh, dường như khó mà chấp nhận sự bất công .

Thư Vân một bên, trong lòng giận dữ và áy náy đan xen.

Nguyên nhân của chuyện , là do nàng từ chối lời mời của Triệu quản gia.

“Chuyện liên lụy , chỉ cần đồng ý yêu cầu của , chắc sẽ bỏ qua cho thôn .” Thư Vân .

Diệp tộc trưởng dậy, “Diệp Trì tức phụ, chuyện thể trách nàng, là Triệu quản gia quá đáng ghét.”

Thư Vân lắc đầu, hạ quyết tâm.

 

Loading...