Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:14:32
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại đến mùa gieo hạt vụ xuân, cánh đồng tràn ngập hương thơm của đất, những lớp đất mới cày ánh mặt trời ánh lên vẻ ẩm ướt, dường như đang chờ đợi hạt giống của sự sống.
Ruộng đất trong thôn chỉnh sửa gọn gàng ngăn nắp, chỉ chờ hạt giống xuống đất mà thôi.
Chỉ là ba năm sinh sống trong núi và qua trận ôn dịch, lương thực các nhà vốn đủ ăn, nên cũng chẳng còn hạt giống để gieo trồng.
Cả thôn đồng lòng quyết định, ngoài mua một ít hạt giống về gieo trồng.
Diệp Chính phụ trách chuyện , vai vác đòn gánh, sớm khỏi cửa.
Diệp Trì đưa Diệp Trường Lạc và Diệp Tiểu Hoa đến chỗ Chu đại phu học y, liền cùng một đường, tiện thể thể giúp một tay.
Ôn dịch kết thúc, trấn trở nên náo nhiệt.
Diệp Trì tiên đưa các con đến Đồng Tế Đường, lát nữa sẽ tìm Diệp Chính hội họp.
Diệp Chính bước một tiệm lương thực gần đó, đối với chưởng quỹ trong quầy chắp tay, : “Chưởng quỹ, phiền cân cho hai mươi cân hạt giống lúa, thêm chút hạt rau.”
Chưởng quỹ đ.á.n.h giá từ xuống một cái, mang vẻ dò hỏi hỏi: “Khách quan là thôn nào, nhà giữ giống từ năm ngoái?”
Diệp Chính nghĩ nhiều, thành thật đáp: “Ta là Cổ Khê thôn, ôi chao, năm ngoái chính còn đủ ăn, lấy mà giữ hạt giống.”
Sắc mặt chưởng quỹ biến đổi, giọng nhiệt tình lập tức trở nên lạnh nhạt, giọng điệu cũng chút qua loa, “Thật sự xin , năm nay hạt giống về hàng, khách quan là hôm khác hãy đến .”
Diệp Chính ngẩn một chút, trong lòng trầm xuống, nhưng cũng nghĩ nhiều, vội vã chạy đến tiệm lương thực thứ hai, kết quả vẫn như .
Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy gì đó đúng, nhưng tự an ủi , lẽ tình hình các thôn xung quanh đều na ná như , chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thế là, liên tục chạy đến hai nhà nữa, ngờ rằng, câu trả lời của mấy tiệm lương thực đều y như đúc.
Diệp Chính trong lòng chút sốt ruột, cau mày : “Chuyện thật kỳ lạ, những năm thời điểm , hạt giống chất đầy kho đầy bãi, năm nay ngay cả một hạt cũng mua ?”
Lúc , Diệp Trì đến tìm Diệp Chính, về tình hình mua hạt giống, trực giác cảm thấy đúng, nghĩ ngợi, : “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, chúng đến Liễu Dương trấn xem , chừng ở đó hàng.”
Diệp Chính gật đầu, ba vội vã chạy đến Liễu Dương trấn.
Dọc ven đường Liễu Dương trấn, từng tiệm lương thực nối tiếp xếp thành hàng, biển hiệu khẽ lay động trong gió xuân.
Diệp Trì và Diệp Chính ở cửa một tiệm lương thực, Diệp Trì khẽ với Diệp Chính: “Huynh hỏi thử xem, hạt giống .”
Diệp Chính gật đầu, đẩy cửa bước tiệm lương thực. Chưởng quỹ là một hán tử trung niên, mặt mang nụ hòa nhã, thấy , vội vàng dậy chào hỏi: “Khách quan, mua gì?”
Diệp Chính chắp tay, : “Chưởng quỹ, chúng mua một ít hạt giống lúa và hạt rau, chuẩn gieo hạt vụ xuân.”
Chưởng quỹ , nụ mặt lập tức cứng đờ, hỏi: “Khách quan là thôn nào?”
Diệp Chính thành thật trả lời: “Ta là Cổ Khê thôn.”
Chưởng quỹ lập tức xua tay, : “Ôi chao, thật may, hạt giống năm nay bán hết , các vị hôm khác hãy đến .”
Diệp Chính ngẩn một chút, rõ ràng thấy trong góc tiệm chất mấy túi hạt giống, nhưng chưởng quỹ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-290.html.]
Diệp Chính ở Bình An trấn từ chối thẳng thừng, trong lòng cũng cảm thấy vài phần ý vị , cho dù hỏi lúc , chưởng quỹ cũng sẽ bán cho , thế là đành thôi.
“Huynh đừng vội, cách.” Diệp Trì nghĩ ngợi, : “Huynh cứ đợi ở đây một lát, thử xem .”
Diệp Trì đợi chỉnh sửa y phục, đẩy cửa bước tiệm lương thực.
Chưởng quỹ thấy một , mặt lộ nụ : “Khách quan, mua gì?”
Diệp Trì khẽ , : “Chưởng quỹ, mua một ít hạt giống lúa và hạt rau.”
Chưởng quỹ hỏi: “Khách quan là thôn nào?”
Diệp Trì linh cơ động, : “Ta là Lý thôn.”
Chưởng quỹ , nụ mặt lập tức rạng rỡ, vội : “Ồ, Lý thôn , đó thật sự là một nơi . Hạt giống năm nay về hàng, bao nhiêu?”
Diệp Trì nghi hoặc hỏi: “Ê, chưởng quỹ, với của Cổ Khê thôn là hạt giống lương thực, bây giờ ?”
Lại sợ chưởng quỹ nhận gì đúng, Diệp Trì cau mày, thêm một câu: “Người đây là hạt giống kém chất lượng, chuẩn lừa gạt đó chứ?”
“Sao thể chứ, khách quan đây là oan uổng .” Chưởng quỹ mở túi lương thực, bưng hạt giống bên trong , “Người xem xem, đều là hạt giống thượng hạng.”
“Vậy vì chịu bán cho của Cổ Khê thôn?” Diệp Trì hỏi.
Chưởng quỹ thấy hết đến khác dò hỏi, lập tức đổi sắc mặt, bỏ hạt giống trở túi lương thực, “Chuyện liên quan nhiều đến , nếu mua, thì xin mời cứ tự nhiên.”
Diệp Trì trong lòng chùng xuống, nhưng mặt vẫn nở nụ : “Chà, cũng chỉ tò mò thôi, ngài thì hỏi nữa, dù mua hạt giống là . Ngài bán cho hai mươi cân thóc giống, thêm năm cân hạt cải.”
“Được thôi!” Chưởng quỹ lập tức thoăn thoắt mang mấy bao hạt giống từ góc , cân xong đưa cho Diệp Trì: “Đây là hai mươi cân thóc giống, đây là năm cân hạt cải, mời cô nương cầm lấy.”
Diệp Trì cầm hạt giống khỏi tiệm lương thực, Diệp Chính lập tức tiến gần, hỏi: “Diệp Trì, thế nào ?”
Diệp Trì đưa hạt giống cho Diệp Chính, : “Ta giả là làng Lý, chưởng quỹ đó mới chịu bán cho . Đi thôi, chúng đến thêm vài cửa hàng nữa.”
Quả nhiên như Diệp Trì liệu, chỉ cần nhận là Cổ Khê thôn là thể mua hạt giống.
Diệp Chính : “Có chúng đắc tội với ai ? Bằng chỉ nhằm thôn chúng ?”
Diệp Trì thở dài một tiếng, : “Đi thôi, chúng cứ mang hạt giống về , sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện .”
Hai mang hạt giống vội vã về Cổ Khê thôn, đường , lòng Diệp Trì đầy âu lo.
Trên đường về qua Bình An trấn, Diệp Trì ghé Đồng Tế đường đón Diệp Tiểu Hoa và Diệp Trường Lạc, tiện thể nhờ Châu đại phu giúp thăm dò chuyện .
Châu đại phu Diệp Trì kể xong, chau mày thật chặt, cũng thấy lạ, : “Cô nương cứ yên tâm, chuyện sẽ nhanh chóng hỏi thăm.”
Diệp Trì gật đầu, cảm kích : “Châu đại phu, phiền ngài . Chúng xin về , nếu tin tức gì, ngài nhất định báo cho chúng một tiếng.”
Châu đại phu gật đầu, tiễn họ rời .