Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:28:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Vân mà đại khái nhiễm ôn dịch , chỉ là còn ôm chút may mắn mà thôi.
“A Trì, hãy đưa đến khu cách ly .”
Diệp Trì , lập tức sốt ruột: “A Vân, nàng cách ly ở đây cũng thôi, chúng tiếp xúc với nàng là .”
Thư Vân vịn lấy đầu , chỉ cảm thấy choáng váng, nhưng nàng vẫn kiên trì :
“Ta thể ở đây. Ta lây nhiễm , ở đây chỉ tăng nguy cơ lây lan mà thôi. Hơn nữa......” Thư Vân rũ mắt, trầm ngâm.
“Hơn nữa cái gì?” Diệp Trì hỏi.
“Không gì.” Thư Vân .
Diệp Trì vành mắt đỏ hoe, giọng chút nghẹn ngào: “A Vân, nỡ xa nàng, khác chăm sóc nàng, yên tâm.”
Thư Vân vốn dĩ thể khó chịu, thấy một đại trượng phu chảy nước mắt, trong lòng thế mà cảm thấy chút xúc động.
Thư Vân đưa tay lau nước mắt cho : “A Trì, đừng lo lắng, Tống lão đại phu và các vị khác mỗi ngày đều sẽ đến khu cách ly tuần tra. Sau mỗi ngày thành đào rau đều trông cậy ngươi dẫn đội, ngươi nhất định chăm sóc cho bản , cũng chăm sóc cho .”
Diệp Trì gật đầu, nước mắt chực trào trong vành mắt: “A Vân, nàng cũng tự chăm sóc cho .”
“Ừm.” Thư Vân khẽ gật đầu.
Thư Vân vẫn khiêng khu cách ly.
Trong khu cách ly, các bệnh nhân thấy nàng khiêng , đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ vốn dĩ đang giường bệnh, giờ khắc ào ào giãy giụa dậy, trong mắt tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.
“Thư đại phu ? Có cũng nhiễm ôn dịch ?” Có nhỏ giọng hỏi, trong giọng mang theo một tia run rẩy.
“Thư đại phu mỗi ngày đều đến thăm chúng , chừng chính là chúng lây cho nàng.” Một khác khẽ đáp , trong giọng điệu tràn đầy sự tự trách.
Mọi bàn tán đến đây, trong lòng đều nặng trĩu, tựa như một tảng đá lớn đè nặng.
Bọn họ hướng về phía Thư Vân hô lớn: “Thư đại phu, nhất định mau chóng khỏe nha!”
Kỳ thực lúc đầu, đám bệnh nhân hề tin tưởng Thư Vân, một nữ đại phu. Trong mắt bọn họ, đại phu nên là một nam nhân kinh nghiệm phong phú, trầm đáng tin cậy, mà Thư Vân trẻ tuổi là nữ tử, khiến lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc.
Thư Vân cũng để tâm đến những thành kiến , nàng mỗi ngày đều đến khu cách ly, kiên nhẫn hỏi han bệnh tình của từng bệnh nhân, cẩn thận bắt mạch, kê đơn cho bọn họ, thậm chí còn tự sắc thuốc, đút thuốc. Nàng khiến mỗi bệnh nhân đều cảm nhận sự ấm áp và quan tâm. Cùng với thời gian trôi qua, y thuật và sự kiên nhẫn của Thư Vân dần dần giành lòng tin của các bệnh nhân.
Nay, thấy Thư Vân cũng khiêng khu cách ly, trong lòng các bệnh nhân tràn đầy sự áy náy và lo lắng. Bọn họ rõ, Thư Vân sở dĩ mắc bệnh, thể là vì nàng vẫn luôn kiên trì ở bên bọn họ, vì cứu chữa bọn họ mà màng đến an nguy của bản . Bọn họ đồng loạt cầu nguyện, hy vọng Thư Vân thể vượt qua cửa ải , giống như nàng từng giúp bọn họ vượt qua khó khăn .
“Thư đại phu, nhất định khỏe !” Một bệnh nhân nghẹn ngào hô lên, tiếng vang vọng trong khu cách ly.
Thư Vân cáng, tuy ý thức mơ hồ, nhưng khóe môi nàng nhếch lên, như thể thấy những âm thanh quen thuộc , cảm nhận sự quan tâm của bọn họ.
Sau khi khu cách ly, bệnh tình của Thư Vân càng trở nên nghiêm trọng, gần như thể rời giường.
May mà thang t.h.u.ố.c của Tống lão đại phu và các đại phu khác duy trì tinh thần cho nàng.
Một đêm khuya, Thư Vân tỉnh giường bệnh, nàng cảm thấy thể vô cùng suy yếu. Trong lòng nàng sớm quyết định: Nếu tự nhiễm ôn dịch, những loại t.h.u.ố.c đây dám thử nghiệm bệnh nhân, giờ đây thể tự thử. Nàng tin rằng, đây thể là cơ hội duy nhất để tìm phương t.h.u.ố.c đúng đắn.
Tống lão đại phu vẫn còn ở trong khu cách ly, nàng nhờ bệnh nhân trong khu bệnh xá, thể một chút, mời Tống lão đại phu .
“Có chuyện gì , Thư đại phu chỗ nào khỏe ?” Tống lão đại phu vội vàng bước .
“Không , chỉ là một việc nhờ Tống lão .”
“Thư đại phu cứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-276.html.]
Trong ánh mắt Thư Vân lộ vẻ kiên định: “Tống lão, bệnh tình của nghiêm trọng, nhưng một ý nghĩ, hy vọng thể thử một phen.”
Thư Vân đem bộ suy nghĩ của .
Tống lão đại phu nhíu mày, mở miệng từ chối: “Thư đại phu, tình trạng thể của nàng hiện giờ thích hợp thử thuốc. Vạn nhất vị t.h.u.ố.c nào dùng đúng, tính mạng của nàng sẽ nguy hiểm đó.”
Thư Vân trong giọng mang theo một tia khẩn cầu: “Tống lão, rủi ro, nhưng đây cũng là một cơ hội. Nếu thể thông qua thể của mà thử phương t.h.u.ố.c đúng đắn, chừng thể cứu nhiều hơn. Hơn nữa, tin tưởng y thuật của và các đại phu khác.”
Tống lão đại phu lời Thư Vân , đều ngẩn .
Ông bệnh tình của Thư Vân vô cùng nghiêm trọng, thử nghiệm t.h.u.ố.c mới nghi ngờ gì là một sự mạo hiểm.
Tống lão đại phu nhịn : “Thư đại phu, nàng đang lấy tính mạng của mạo hiểm đó!”
Thư Vân khẽ mỉm : “Ta , nhưng hối hận. Chúng còn thời gian nữa, nhanh chóng tìm phương pháp chữa trị ôn dịch.”
Trong lòng nàng sự nắm chắc.
Kỳ thực, trận ôn dịch còn bằng một nửa uy lực của trận dịch bệnh nàng từng trải qua, chỉ là vẻ nghiêm trọng, nhưng bên trong thể cũng tổn thương nghiêm trọng, tỷ lệ tử vong cũng cao.
Tống lão đại phu trầm mặc một lát, cuối cùng lắc đầu: “Thư đại phu, thể đồng ý với nàng. Thân thể của nàng suy yếu , thể mạo hiểm nữa.”
Thư Vân: “Tống đại phu, hiểu sự lo lắng của , nhưng cũng , nếu thử, chúng thể vĩnh viễn tìm phương pháp chữa trị ôn dịch. Xin hãy tin , sẽ cẩn thận.”
Tống lão đại phu thở dài một : “Thư đại phu, giúp nàng, mà là thực sự sợ hãi. Vạn nhất xảy chuyện gì, ăn với Diệp Trì đây?”
Thư Vân khẽ mỉm , trong ánh mắt lộ một tia ôn nhu: “Tống đại phu, cần lo lắng cho Diệp Trì. Chuyện , chúng đừng cho , kẻo lo lắng.”
Tuy nhiên, những lời của Thư Vân khiến cảm thấy chấn động và kính phục.
Tống lão đại phu khi trở về, kể lời của Thư Vân cho các đại phu khác . Những vốn dĩ xem thường Thư Vân, chế giễu nàng, ai là khâm phục.
Sau khi bàn bạc cả ngày, cuối cùng bọn họ đồng ý. Bọn họ dựa theo bệnh tình của Thư Vân, cẩn thận điều chế mấy loại phương t.h.u.ố.c khả năng hiệu nghiệm.
“Thư đại phu, vị t.h.u.ố.c đầu tiên nàng hãy thử .” Tống lão đại phu đem một chén t.h.u.ố.c đưa tới mặt Thư Vân, trong giọng điệu mang theo sự lo lắng.
Thư Vân nhận lấy chén thuốc, an ủi Tống lão đại phu: “Yên tâm , sẽ .”
Nàng một uống cạn, trả chén t.h.u.ố.c cho Tống lão đại phu.
Mấy ngày đó, Thư Vân sự chăm sóc cẩn thận của các đại phu, lượt thử nghiệm mấy loại phương t.h.u.ố.c khác . Thân thể nàng tuy yếu ớt, nhưng mỗi thử nghiệm xong, nàng đều cẩn thận ghi chép cảm nhận và phản ứng của . Mặc dù trong quá trình xuất hiện vài khó chịu, nhưng sự điều chỉnh kịp thời của các đại phu, nàng dần dần tìm một tổ hợp t.h.u.ố.c hiệu quả.
Các đại phu và bệnh nhân trong khu cách ly thấy Thư Vân vì cứu chữa nhiều hơn, tiếc lấy tính mạng của mạo hiểm, trong lòng tràn đầy kính ý.
Một ngày nọ, Thư Vân khi thử một phương t.h.u.ố.c mới, đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu dữ dội và buồn nôn.
Sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Tống lão đại phu lập tức xông tới, đỡ lấy nàng: “Thư đại phu, nàng ?”
Thư Vân gượng nặn một nụ : “Không , lẽ d.ư.ợ.c tính quá mạnh. Cho nghỉ một lát là .”
Tống lão đại phu nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch: “Không , thể thử nữa. Thân thể của nàng thể chịu đựng nổi nữa .”
Thư Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống lão đại phu: “Tống đại phu, thể từ bỏ. Chúng gần đến đáp án , thể vì một chút khó khăn mà bỏ cuộc. Thân thể của , rõ nhất.”
Thư Vân cảm giác, bọn họ chỉ còn cách đáp án một bước nữa mà thôi.
Sự kiên quyết của Thư Vân khiến Tống lão đại phu thỏa hiệp: “Được , nhưng nàng nhất định cho cảm giác của nàng, một khi bất kỳ khó chịu nào, lập tức dừng .”
Thư Vân gật đầu, nở một nụ : “Tống lão yên tâm, sẽ .”