Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 275
Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:28:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng với rau dại, măng xuân, nấm và các loại nguyên liệu khác mang về mỗi , cuộc sống của bá tánh bình thường tuy đạm bạc, nhưng ít nhất cũng thể no bụng, do đó họ vô cùng cảm kích huyện lệnh và Thư Vân cùng .
Tuy nhiên, các phú hộ quen sống trong cảnh phú quý, ăn sơn hào hải vị, giờ đây đột nhiên trở nên thanh đạm, họ tự nhiên than vãn ngừng.
Trong phủ của các phú hộ trong thành, cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa còn.
Trong phủ tuy vẫn nguy nga tráng lệ, nhưng khí tràn ngập một sự áp lực.
Các phú hộ lặng lẽ tụ tập trong đại sảnh Lý Trạch, quây quần bên , mặt đầy vẻ vui.
“Cái ngày thật sự sống nổi nữa ! Ngày nào cũng ăn rau dại, măng xuân thế , thơm ngon bằng cá to thịt lớn chứ?” Từ lão gia đập bàn, mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, “Huyện lệnh đây là đang hành hạ mà!”
Dương lão gia cũng phụ họa: “ ! Trước ngày nào cũng sơn hào hải vị, giờ thì , ngay cả một bữa cơm no cũng . Ngày tháng sống y như khổ hạnh tăng .”
Lý lão gia ở vị trí cùng thở dài, giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Tâm trạng của hiểu, nhưng huyện lệnh cũng còn cách nào khác. Dịch bệnh hoành hành khiến lòng hoang mang, nếu như , e rằng ngay cả mạng cũng khó giữ .”
“Thế nhưng cũng thể hành hạ chúng như chứ!” Bành lão gia trẻ tuổi nhất trong đó bất mãn , “Lẽ nào các thôn trấn lân cận thật sự còn lương thực, huyện lệnh tại tìm thêm mà cứ ép chúng ăn rau dại?”
Lý lão gia lắc đầu: “Nếu thật sự ,Chương huyện lệnh sẽ tìm lương.”
Phương lão gia lạnh: “Hừ, thấy mượn cơ hội để vơ vét của cải, bằng tại ngay cả chúng cũng tha?”
Mọi nhao nhao gật đầu, tiếng than vãn ngừng vang lên.
Lý lão gia tuy trong lòng cũng chút bất mãn, nhưng lúc thể rối loạn, bèn khuyên: “Mọi cứ nhịn một chút , đợi dịch bệnh qua , chuyện sẽ trở .”
Ngày tháng của các phú hộ càng trở nên vô vị, trong phủ còn cảnh náo nhiệt như , các gia đinh cũng hạn chế ở khu vực của , tự ý .
Để g.i.ế.c thời gian, các phú hộ bắt đầu tìm cách để giải trí.
“Lý lão gia, ngày tháng thật sự vô vị quá, là chúng tìm vài ca hát đến phủ để giải buồn?” Bành lão gia đề nghị.
Lý lão gia do dự một chút, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của , cuối cùng vẫn gật đầu: “Được thôi, nhưng nhất định cẩn thận, đừng để dịch bệnh từ bên ngoài mang .”
Thế là, các phú hộ thông qua mối quan hệ, hối lộ những lính canh tuần tra trong khu vực của , lặng lẽ đưa vài cô gái ca hát phủ .
Những cô gái ăn mặc lộng lẫy, phủ, mắt các phú hộ sáng rực lên.
“Nhanh, hát cho chúng một đoạn !” Bành lão gia sốt ruột .
Các cô gái lập tức bày tư thế, cất tiếng hát những khúc ca du dương êm tai.
Trong phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên, tâm trạng của các phú hộ cũng hơn ít.
“Khúc hát thật , xong lòng thoải mái hơn nhiều.” Từ lão gia hài lòng .
“ , ngày tháng tuy vất vả, nhưng những trò tiêu khiển , cũng coi như sống tạm .” Lý lão gia phụ họa.
Tuy nhiên, ai chú ý rằng, mặt một trong các cô gái ửng hồng, trong mắt lộ một tia mệt mỏi.
Nàng ho khan mấy tiếng, nhưng nhanh tham gia biểu diễn, ai phát hiện sự bất thường của nàng.
Mấy ngày , cô gái bắt đầu xuất hiện các triệu chứng sốt và ho rõ rệt.
Các lão gia lúc mới nhận mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đuổi nàng khỏi phủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-275.html.]
Tuy nhiên, quá muộn.
Cô gái tiếp xúc với các phú hộ, và ở trong phủ mấy ngày, trong thời gian đó còn tiếp xúc với các gia đinh, nha khác.
Tin tức nhanh chóng truyền đến taiChương Huyện Lệnh, lập tức lệnh phong tỏa và khử trùng diện các phủ của mấy lão gia.
Thư Vân cũng dẫn theo các đại phu đến, kiểm tra và điều trị cho những trong phủ.
“Những lão gia thật sự hồ đồ! Vì chút vui vẻ nhất thời, đưa dịch bệnh trong phủ. Bổn huyện trừng phạt nghiêm khắc một phen, để bọn họ khắc cốt ghi tâm!”Chương Huyện Lệnh tức giận .
Còn những lính canh hối lộ , tất cả đều nghiêm trị, để gương.
Thư Vân thở dài: “Trước mặt dịch bệnh, ai thể tự giữ . Những lão gia trong những ngày tới sẽ chịu đựng sự hành hạ của dịch bệnh, nghĩ cũng sẽ ghi nhớ bài học .”
“Mấy vị đại phu các ngươi vẫn nghiên cứu phương t.h.u.ố.c trị tận gốc ?”Chương Huyện Lệnh hỏi.
Thư Vân buồn bã lắc đầu, “Bệnh nhẹ hoặc bệnh nặng một chút thể chữa , nhưng bệnh nặng nhất thì vẫn manh mối.”
Những mắc bệnh nặng nhất, tình trạng cực kỳ tệ, các đại phu dám tùy tiện dùng t.h.u.ố.c mạnh, nhưng t.h.u.ố.c ôn hòa thấy hiệu quả, thế là cứ kéo dài như .
Vì lẽ đó, mỗi ngày nàng đều xem xét những bệnh nhân triệu chứng , mỗi ngày đều mong chờ họ chút cải thiện. mỗi ngày đều trở về trong thất vọng, Thư Vân trong lòng sốt ruột thôi, thậm chí khóe môi nàng còn nổi lên một nốt rộp lớn.
Tuy nhiên, vận mệnh bất chợt trêu ngươi nàng một trò đùa tàn khốc.
Trong khu vực cách ly, một bệnh nhân trẻ tuổi khẩn cấp khiêng . Hô hấp của dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên bệnh tình nặng.
“Thư đại phu, cầu xin , hãy cứu !” Thân nhân của quỳ mặt đất, trong mắt đong đầy nước mắt.
“Được , các vị đừng sốt ruột, ngoài chờ .”
Thư Vân lập tức bước tới, bắt đầu kiểm tra cho bệnh nhân. Nàng cẩn thận cởi y phục của bệnh nhân, xem xét triệu chứng của .
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc nàng tới gần bệnh nhân, bệnh nhân bỗng nhiên ho dữ dội, một luồng khí mang theo bọt nước b.ắ.n thẳng mắt Thư Vân. Nàng vô thức lùi một bước, nhưng kịp nữa .
“Thư đại phu, ?” Học đồ giúp việc trong khu cách ly hỏi với vẻ hoảng hốt.
Thư Vân lắc đầu, gượng nặn một nụ : “Ta .”
Nàng tiếp tục điều trị cho bệnh nhân, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Mấy ngày đó, Thư Vân vẫn bận rộn cứu chữa bệnh nhân, nhưng thể nàng bắt đầu xuất hiện những điều khác thường. Ban đầu, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, cho rằng là do việc vất vả mấy ngày liền, nên cũng để tâm.
Tuy nhiên, đến ngày thứ ba, nàng bắt đầu xuất hiện triệu chứng phát sốt và ho, nhiệt dần tăng cao, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Diệp Trì nhận thấy sự khác thường của Thư Vân, lo lắng : “A Vân, sắc mặt nàng lắm, chăng bệnh ?”
Thư Vân lắc đầu, gượng : “Không , lẽ là do quá mệt mỏi thôi.”
theo thời gian trôi qua, bệnh tình của Thư Vân ngày càng trầm trọng. Thân nhiệt nàng liên tục tăng cao, ho cũng ngày càng dữ dội, thậm chí còn xuất hiện triệu chứng ho máu.
Diệp Trì thấy trong mắt, nóng lòng trong lòng, mời Tống lão đại phu đến khám bệnh cho nàng.
Tống lão đại phu cẩn thận kiểm tra triệu chứng của Thư Vân, sắc mặt ngưng trọng : “Thư cô nương, nàng, nàng nhiễm ôn dịch .”